21 - Ơ. . .
Điềm Tâm khôi phục tinh thần nhanh chóng chạy vào thang máy, đứng cạnh Trần Diệc Nhiên. Lại nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện mắt anh cũng đang tập trung vào từng con số nhảy trên màn hình thang máy.
22 Lục Dật Tiêu nheo nheo mắt, nhìn người nào đó cười đến càn rỡ, thì nghiến răng nghiến lợi nói:
- Điềm Tâm bé nhỏ, anh xem em trước mắt kiêu ngạo nhưng đứng trước Trần Diệc Nhiên sao lại như con mèo nhỏ vậy?
Một câu thành công chọt vào nỗi đau của Điềm Tâm.
23 Mắt Lục Dật Tiêu nheo lại, nhìn Trần Diệc Nhiên nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được mà lạnh lùng không mặn không nhạt nói:
- Trần tổng gần đây công việc nhàn rỗi sao, thậm chí còn có thời gian quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi.
24 Trong văn phòng chỉ có tiếng đánh máy vang lên không dứt, mà đôi tay đang lướt trên bàn phím lại trắng nõn, thon dài rất xinh đẹp. Nắng chiều phủ xuống trên gương mặt anh, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như bản thân anh đang tỏa sáng vậy.
25 - Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu, tiện tay lấy chìa khóa xe trên bàn, rồi quay người nhìn Điềm Tâm nói:
- Đi thôi, đi ăn cơm trưa.
- Anh muốn mời em ăn sao?
Điềm Tâm đôi mắt trong suốt bỗng chốc sáng rực.
26 - Đúng vậy.
Điềm Tâm vừa ăn bánh ngọt vừa liên tục gật đầu nói:
- Ăn ngon thật, anh Nhiên, em thích ăn nhất là bánh ngọt ô mai, tuy nhiên không biết anh thích ăn gì vậy nên em mua cho anh "Xảo khắc lực" đấy, hình như nam sinh nhiều người thích loại bánh này.
27 Điềm Tâm cúi đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Tâm đang ngồi phía trên, thấp giọng thở dài một hơi, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đặt ba lô lên bà học, không nói lời nào.
28 Điềm Tâm lập tức im lặng, nhìn Thẩm Tâm, lại không nhịn được mà đưa tay đấm lên cánh tay cô ấy một cái, nói:
- Bởi vì phát hiện bụng dạ của hai người đều đen tối như nhau.
29 - Ha ha, trẻ con sao?
Thẩm Tâm không nhịn được mà bật cười:
- Điều này không giống với việc Trần Diệc Nhiên có thể làm nha, có lẽ anh ta thật sự không đáng tin như vậy sao?
- Thật sự là anh ta làm thế đó.
30 - Anh ta làm gì vậy…
Ngay khi Thẩm Tâm muốn nói tiếp, chủ nhiệm lớp đã đi tới trước cửa phòng học.
- Tốt. Các em học sinh bắt đầu học thôi.
Chủ nhiệm lớp cầm quyển sách, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh bục giảng rồi thuận miệng nói.
31 - Dạ.
Điềm Tâm nhanh chóng hoàn thành động tác đánh răng rửa mặt, sau đó lau sạch sẽ gương mặt, nói với mẹ:
- Tự học buổi tối có thể xin phép nghỉ một buổi, dù sao tự học buổi tối cũng không phải là đi học, cũng chỉ là lên đó làm bài, con cam đoan sẽ làm xong bài tập mới đi làm phù dâu cho chị họ, có được không?
Mẹ Điềm Tâm suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói:
- Vậy cũng được, nhưng mà thứ bảy chúng ta phải qua đó, hôn lễ của chị họ con tổ chúc ở thành phố N, sáng sớm chủ nhật nhà chú rể còn muốn đi đón dâu, làm phù dâu cũng không phải chuyện dễ dàng, sẽ là một ngày vất vả đây.
32 - …
Điềm Tâm nhìn thẳng vào Thẩm Tâm hồi lâu, rốt cuộc thất bại xuống giọng:
- Aiz, cậu đừng như vậy, có chuẩn bị lễ phục phù dâu hay chưa?
Thẩm Tâm cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Điềm Tâm, đôi mắt chứa đựng mong chờ.
33 - Haha…
Điềm Tâm cười có chút xấu hổ, khoát tay với Thẩm Tâm rồi vội vàng đi thẳng.
Bên ngoài trường học, ba mẹ Điềm Tâm đang đứng chờ, trông thấy cô vừa bước ra ngoài thì mẹ cô đã vẫy tay.
34 - Anh họ ?
Trong lòng Điềm Tâm nhộn nhạo, nhưng vẫn bày ra bộ dâng giả vờ không để ý nói:
- Dù sao anh họ cũng mới tốt nghiệp, hơn nữa còn rất trẻ, gấp gáp tìm bạn gái kết hôn làm gì ?
- Cậu ta sao có thể còn nhỏ, mẹ nhớ là so với con lớn hơn bảy tuổi, năm nay con mười sáu thì cậu ta cũng đã hai mươi ba rồi.
35 - Dì nhỏ, đã lâu không gặp mà dì vẫn còn xinh đẹp như vậy nha.
Vẻ mặt Hàn Ngọc Oánh tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thấy cha Điềm Tâm ở phía sau liền trêu đùa, nói:
- Dượng nhỏ vẫn rất đẹp trai như vậy, một chút thay đổi cũng không có!
- Sao có thể không thay đổi chứ, già cả rồi!
Cha Điềm Tâm lắc đầu, cười đáp trả
- Dượng nhỏ khiêm tốn rồi, dì nhỏ, Điềm Tâm, mọi người ngồi nghỉ ở đây, con đi pha cho mọi người ấm trà, cha mẹ con vừa mới đi ra ngoài mua chút đồ, lát nữa sẽ trở lại.
36 - Ừ, cũng không coi là nhỏ, lúc chị lớn như em đã cùng anh rể em sớm yêu rồi.
Hàn Ngọc Oánh suy nghĩ một chút, cười hì hì nói với Điềm Tâm:
- Nhưng cũng đừng học theo chị!
- Em biết rồi, có muốn học cũng học không được.
37 - Rất đẹp, mặc chiếc váy này vào nhìn không ra là một cô bé.
Thợ trang điểm gật đầu tán thành, ngoắc tay với Điềm Tâm:
- Tới đây chị trang điểm cho em, đảm bảo sẽ rất xinh đẹp !
-.
38 Điềm Tâm hóa đá một giây, cảm thấy như toàn bộ thế giới dừng lại, bên tai của cô không còn có những âm thanh náo nhiệt ồn ào. Chỉ một cái mỉm cười hay động tác bất kì của Trần Diệc Nhiên đều biến thành tấm phim quay chậm, tác động vào lòng Điềm Tâm.
39 - Hả…
Chú rể lập tức nghẹn lời, giơ tay gãi đầu, ánh mắt hướng phía Trần Diệc Nhiên cầu cứu.
- Được rồi, được rồi, xem ra ai cũng vô dụng thôi.
Cô gái kia thừa dịp trước khi Trần Diệc Nhiên mở miệng liền đem tờ giấy màu đỏ trong tay phất lên, động tác linh hoạt mở ra, sau đó hướng phía chú rể nói:
- Trước tiên đọc tờ giấy một lần, phù rể cũng nên học theo một chút, chờ về sau anh có kết hôn nói không chừng cũng dùng đến.
40 Vì vậy bên trong phòng, các cô gái kia bắt đầu la hét:
- Chú rể nhanh hát một ca khúc thổ lộ tâm lòng đi!
- Hát lớn một chút! Đừng giống như vừa rồi, nhỏ quá cô dâu không nghe được!
- Hát cái gì?!
Lý Chính Tiên tự biết đám người này không dễ dàng buông tha cho mình, cũng chỉ có thể nghe theo lời bọn họ.