41 Trần Diệc Nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt Lý Chính Tiên, biết rõ thời đại học cậu ta chống đẩy cộng lại đều không qua nổi mười cái. Vì vậy Trần Diệc Nhiên hơi mỉm cười, hướng phía trong phòng nói:
- Một lúc nữa chú rể phải ôm cô dâu ra ngoài, nếu bây giờ chống đẩy sẽ chùn tay, như thế ôm cô dâu ngã thì thế nào? Tôi sẽ thay cậu ấy làm.
42 Ngay sau khi chú rể và cô dâu kính trà cho cha mẹ bên ngoại, đến lúc lắng nghe cha mẹ dạy bảo. Đợi khi tất cả tiến hành xong thì đúng lúc là sáu giờ mười tám phút, chú rể bế cô dâu lên trong tiếng chúc phúc của mọi người, bước tới xe hoa đang dừng ở ngoài cửa.
43 - Ừm, là chị họ…
Điềm Tâm gật đầu, hết sức thành thật đáp lại, cô dừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Là con gái của bác ruột…
- À…
Trần Diệc Nhiên có vẻ rất hứng thú, hắn mở mắt quay đầu nhìn Điềm Tâm hỏi:
- Chị họ hơn em bảy tuổi ?
- Đúng vậy, làm sao anh biết ?
Điềm Tâm bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, thế nhưng lời vừa nói liền hối hận, anh cùng với anh rể là bạn học, anh rể và chị họ cũng là bạn học, nói rõ ra là chị họ và Trần Diệc Nhiên cùng tuổi.
44 Điềm Tâm cẩn thận quan sát đôi lông mày của anh chau lại, thấp giọng hỏi:
- Anh họ không vui sao ?
Trần Diệc Nhiên quay đầu, nhìn cô một cái, sau đó đưa điện thoại di động một lần nữa thu vào trong áo, thản nhiên nói:
- Không.
45 - À… Thật là em họ của cậu ?
Người đeo kính kia thoáng chốc ngây ngẩn cả người, nhìn lại thấy bộ dạng Điềm Tâm đang không được tự nhiên liền tranh thủ thời gian dỗ dành:
- Em gái, anh hay nói giỡn em đừng để trong lòng.
46 - Em …
Điềm Tâm có chút quẫn bách nhìn thoáng qua Tiểu Như, sau đó dùng giọng mũi nói:
- Em thật sự là em họ của anh ấy
- Hả ?
Tiểu Như thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
47 Trần Diệc Nhiên do dự một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Không, chị đổi cho em ly trà bưởi mật ong.
Sau khi nghe Trần Diệc Nhiên nói, Tiểu Như lập tức dùng loại ánh mắt khinh bỉ, cười xấu xa:
- Ngay cả cà phê cũng cai luôn rồi, chị nhớ lúc làm luận văn tốt nghiệp ngày nào cậu cũng uống không ít cà phê, không phải là điều kiện của người nào đó chứ?
Trần Diệc Nhiên nghe xong lời của cô, nhịn không được bật cười:
- Chị suy nghĩ nhiều rồi.
48 - Ồ…
Điềm Tâm gật đầu, nhìn món ngon trước mắt cũng không khách khí, rất tự nhiên giải quyết hết, lại cầm lấy bánh ngọt của anh bắt đầu ăn. Trần Diệc Nhiên không biết nói gì chỉ nhìn cô.
49 Trần Diệc Nhiên chau mày nhìn cô khó hiểu.
- Aiz. . . Nói trắng ra là anh giúp em ăn một chút đi. . .
Điềm Tâm bày vẻ mặt thỉnh cầu nhìn anh:
- Thật sự thật sự không ăn được nữa.
50 - Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật gật đầu, đáp một tiếng với Điềm Tâm đang ngồi đối diện với mình, sau đó đứng dậy.
Điềm Tâm nghe Trần Diệc Nhiên gọi thì vội vàng đứng dậy sau đó vuốt vuốt lại trang phục mình sau đó nhìn về phía chị họ Tiểu Như cười tủm tỉm nói:
- Cảm ơn chị Tiểu Như đã chiêu đãi.
51 Trần Diệc Nhiên hơi sững sờ, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Điềm Tâm, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết nên nói gì mới phải.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên không nói gì thì nghĩ đến những lời bản thân vừa nói ra, thoáng cái bỗng trở nên lúng túng.
52 Anh cứ yên tĩnh như vậy đứng đối diện với cô, đôi mắt tĩnh mịch lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vì tức giận mà mặt cô hơi ửng hồng, một đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn cô.
53 Anh còn chưa nói dứt lời thì điện thoại lại reo lên lần nữa. Điềm Tâm trơ mắt nhìn anh bắt điện thoại, vẻ mặt áy náy nói:
- Đến rồi, đến rồi, chúng tôi đang ở dưới lầu.
54 Trong đại sảnh ánh đèn đã tắt, chỉ còn lại một chùm ánh sáng nhỏ chiếu người cô dâu chú rể. Thế nhưng không hiểu tại sao cô lại chuẩn xác tìm được anh.
55 - Vậy thì thật tốt, buổi tối Điềm Tâm nhà dì cũng phải về thành phố Z. Dì mới nói chuyện điện thoại với bố Điềm Tâm, ngày mai hai chúng ta phải ở lại thành phố N họp.
56 Cuối cùng Trần Diệc Nhiên khá bất đắc dĩ nhìn Điềm Tâm nói:
- Đi thôi.
- Em không muốn ngồi xe anh.
Điềm Tầm tức giận thở hổn hễn, nói thêm:
- Em muốn tự về.
57 Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn Điềm Tâm, đôi mắt tĩnh mĩnh khá âm u làm cho da đầu Điềm Tâm lạnh run.
Cuối cùng anh dụi điếu tuốc trong tay, ném đi thảnh nhiên trả lời:
- Cai lâu rồi.
58 Đây là. . . Đây là nơi nào?
Điềm Tâm nhìn chùm đèn treo trên trần nhà bỗng thấy có chút quen mắt.
Lại nhìn xung quanh một lượt, hình như đây là phòng khách trong căn hộ của Trần Diệc Nhiên.
59 Điềm Tâm thụ sủng nhược kinh ngồi vào bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn thốt lên:
- Anh Nhiên, đây là do anh làm cả sao.
- Mua ở quán dưới lầu.
Trần Diệc Nhiên vừa ăn sáng vừa thuận miệng đáp lời Điềm Tâm.
60 - Giờ thế nào?
Trần Diệc Nhiên lấy lại điện thoại di động của mình, nhìn bộ dạng xám như tro của Điềm Tâm, nhỏ giọng nói.
- Ha ha.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên giật giật khóe môi, tâm lặng như nước nói:
- Bà ấy sẽ chuyển túi xách đến trường cho em.