1 Một cái TV thật lớn gắn bên ngoài tòa nhà, đang chiếu hình ảnh phỏng vấn một người doanh nhân trẻ tuổi, một người đàn ông tuấn mỹ, khí thế hơn người, một gương mặt tinh tế như điêu khắc, một kiệt tác của thượng đế, anh ta khẽ nâng môi, nhướng đôi mắt đen, hai chân bắt chéo, vươn ngón tay dài khẽ vuốt cái trán trơn bóng, nháy mắt gương mặt tinh xảo bị bóng đen bao phủ, giống như phản phất thay thế ánh mặt trời, phát ra ánh sáng chói mắt.
2 Cô buông lõng tay, cười cười, nụ cười kia thực sạch sẽ, thực trong suốt, tuy rằng khắp người cô thực bẩn. Cô xoay người rời khỏi đó, vẫn cứ là cô gái tàn tật đôi chân, đừng hỏi cô vì sao làm vậy, bởi vì, đơn giản cô cũng chỉ muốn mọi người được sống.
3 “ Thật đáng tiếc phải thông báo với cậu, KHÔNG HỀ ” Người chủ trì đánh vào đầu trợ lý, không biết trong đầu cậu ta suốt ngày suy nghĩ cái gì, xem tiểu thuyết đến hỏng não rồi.
4 “ Mặc Vũ, cha em nói, lễ phục đã mang đến, buổi chiều chúng ta qua thử được không?” Bạch Nặc tựa vào vai Mặc Vũ, tận hưởng ấm áp trên người anh, cô nhắm mắt, cuối cùng họ cũng có thể kết hôn, có thể bên nhau rồi.
5 Anh muốn mọi người nhắc đến anh, một Đường Mặc Vũ, chứ không phải là cháu ai, con ai. “Mặc Vũ, con với Bạch Nặc dạo này thế nào?” Đường Thượng Nguyên cầm lên một tách trà uống, ông không thể không hỏi, mặc dù đối với con trai có chút nghiêm khắc, nhưng với đứa con này, ông cũng thập phần hài long, trừ chuyện nó không muốn thay ông kế thừa công việc của ông ra.
6 « Mặc Vũ, em mặc cái này đẹp không ? » Bạch Nặc xoay người, nhìn Đường Mặc Vũ ngồi bên kia không biết đang suy nghĩ gì, đối với việc anh không chú tâm có chút không vui, nhưng mà, hiện tại tâm tình cô đang vui nên cũng không thèm so đo với anh.
7 “ Mùi gì vậy, hôi quá. ” Bạch Nặc bịt mũi , mùi như là mùi mốc meo vậy, thật kinh tởm. “ Này, đứng xa xa một chút. ” Cô nhìn về cô gái đứng không xa mình, xua xua tay, sao mà hôi dữ vậy, đáng ghét, không biết bao lâu rồi không tắm nữa.
8 “ Chúng ta đi thôi. ” Anh kéo tay Bạch Nặc, đi về phía xe của mình cách đó không xa, một bộ quần áo thôi mà, anh không tiếc, so với việc phải ngửi cái mùi này còn tốt hơn rất nhiều.
9 Tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện, trên mặt đất một thanh niên nằm bất động, Trên mặt toàn máu, không ai còn nhận ra người thanh niên kia đã từng, đã từng là một người hoàn mỹ, thật hoàn mỹ….
10 “Ba. . ” Đường Thượng Nguyên nghe âm thanh kia thì phục hồi lại tinh thần , nhìn Đường lão gia chịu không nổi đả kích, choáng váng té trên mặt đất, ngày thường ông đối Đường Mặc Vũ rất nghiêm khắc, nhưng ông cũng là người yêu đứa cháu này nhất.
11 Anh dùng lực nhéo nhéo mặt mình, lúc này mới phát hiện, ngay cả động tác cơ bản này anh cũng phải cố gắng hết sức mới thực hiện được. Một giờ sau, anh kiệt sức nằm im trong hộp giấy, không hề nhúc nhích.
12 Đây là một cô gái lượm ve chai. Không ai khác, Chính là cô gái đụng vào anh ngày trước, Lạc Tuyết. Đường Mặc Vũ không ngừng giãy dụa thân thể của chính mình, được cái cô gái này nhặt về, thôi thì cho anh chết đi còn hơn, cô ta hôi như vậy, bẩn như vậy ai chịu nỗi.
13 Con nhỏ xấu xí đáng chết, Cô ta rốt cuộc làm cái thứ gì cho anh mà lâu vậy,bụng Đường Mặc Vũ không ngừng kêu, anh cũng không biết có phải hay không bé sơ sinh đều đói nhanh như vậy , từ trước tới nay anh chưa từng chịu qua cảnh đói bụng, đây là lần đầu anh biết đến cảmEdit by : Lilianna ( thienthai123)Con nhỏ xấu xí đáng chết.
14 Ngoan lắm, ăn đi, nuốt xuống đi nào, thêm một miếng nữa nhé, rất nhanh bát cháo trắng kia cũng đã được ăn hết. . Đường Mặc Vũ thấy mình no tới tận cổ, mới ăn có một chút mà đã no, quả nhiên, thân thể này không phải là của chính mình , anh ngáp một cái, quyết định đi ngủ, có lẽ ngày mai khi tỉnh lại, anh lại là Đường Mặc Vũ, lúc đó anh lại phát hiện ,mọi việc trải qua hôm nay đều chỉ là một giấc mơ buồn cười mà thôi.
15 Lạc Tuyết từ trong phòng bếp đi ra , trong tay bưng một cái bát: “ Nào , bé yêu , ăn nào. ” Cô ôm Đường Mặc Vũ trong lòng, Đường Mặc Vũ có chút không thoải mái giật giật thân mình , anh rõ ràng cảm giác được đôi ngực mềm mại của cô gái này.
16 “Bác Lưu, nó không xấu. ” Anh còn đang tức giận, nhưng nghe được giọng dễ nghe của Lạc Tuyết. Quả nhiên, chỉ có cái cô gái này thành thật một chút, anh nheo nheo con mắt lại , lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
17 “Lạc Tuyết, nghe lời bác Lưu bỏ thằng bé này đi. ” Bác Lưu lại đến , không biết đây là lần thứ mấy. “Con xem nó hành con mệt mỏi thành bộ dáng gì rồi , với công việc nhặt rác của con , làm sao có tiền nuôi nó , cuộc sống chúng ta có dư dả gì đâu , ngay cả bản thân mình còn nuôi không nổi.
18 Lạc Tuyết nhắm lại hai mắt, cô hiểu nhưng cô không hề nghĩ tình yêu thương của mình lại tầm thường bé nhỏ như vậy, cô làm sao nỡ bỏ bé, một thằng nhỏ giống như cô.
19 Bình thường trẻ con những lúc thế này sẽ làm gì nhỉ. À , đúng rồi, sao anh lại quên được cơ chứ , hẳn là phải có tiếng khóc, bằng không người khác làm sao mà biết bên trong có một đứa bé.
20 “Lạc Tuyết, con sao lại nhặt nó lại rồi?” Bác Thẩm thốt lên khi thấy xa xa Lạc Tuyết đang lết một chân đi về, trong lòng còn ôm một bé sơ sinh. Lạc Tuyết cúi đầu nhìn Đường Mặc Vũ đang ngủ trong vòng tay mình, nhìn Bác Thẩm lắc đầu, “Không ai nhặt nó , con sợ nó lạnh, sợ nó đói bụng.