61 Đường Mặc Vũ dùng sức nhăn mày lại , cuối cùng anh đã rõ, vận khí của anh đúng là không tốt thật. Trước kia giá trị con người anh cao chất ngất , thế mà giờ đây lại hai bàn tay trắng.
62 Người phụ nữ kia ra ngoài, người đàn ông bắt đầu rảnh rỗi nhìn bốn phía, làm ánh mắt lại dừng ở trên mặt Đường Mặc Vũ, lại bĩu môi : “Nếu bố mày biết mày xấu như vậy, đánh chết cũng không nhặt mày về, lại bán không được giá tốt, còn bị bà ta mắng nữa.
63 Cô ngồi ở trên bậc thềm, gục đầu trên đầu gối mình, khóc từng tiếng, quần áo mặc trên người sớm ướt sũng, gió lạnh thổi qua, như thổi vào trong tim gan, đã lâu cô không được khó như vậy rồi, đừng cướp Tiểu Vũ của cô có được không , cả đời cô đều sống khó khăn, cô đã trải qua nhiều đau khỏ, nhiều tra tấn, bị cha mẹ vứt bỏ, bị người khinh thường, nhiều lần bị bụng đói, bị đánh vài lần, mắc bệnh vài lần, nhưng cô chưa từng oán hận, chỉ cần đừng cướp đi người thân mà cô không dễ dàng gì có được.
64 Lạc Tuyết đi rất nhanh, liều lĩnh chạy về phía trước, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, lạnh chết người, mỗi một giọt rơi xuống liền giống như con dao nhỏ, cắt làn da cô,nhưng cô cũng dùng cơ thể của mình che chở cho thằng bé.
65 Thân thể Lạc Tuyết hơi run một chút, xoay người về sau, chạy về phía bệnh việnCô không lạnh lùng được như bác Lưu, cô sẽ không vứt bỏ Tiểu Vũ, nhất là vào thời điểm nó đang bị bệnh :”Tiểu Vũ không phải sợ, mẹ sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con.
66 Lạc Tuyết nhẹ cắn môi, có chút khó khăn không dám mở miệng. “Chuyện gì, nói đi: ” Bác Lưu mở cửa cho cô đi vào, nhưng Lạc Tuyết vẫn đứng ở trước cửa, tay kéo vạt áo, không hề động một bước,“Bác Lưu, có thể cho cháu mượn một ít tiền không? Cháu không cần nhiều lắm , Tiểu Vũ nó.
67 Khi bác Lưu đi vào trong phòng mình, mở tủ quần áo ra, tay dùng sức ấn sâu vào bên trong quần áo, sờ soạng một lúc, mới lấy cái túi nhỏ ra, bà mở ra, không đếm được bao nhiêu, nhưng cuối cùng, bà nghĩ lại, để tiền lại chỗ cũ, hai tay trống trơn đi ra.
68 Bọn họ đi ra ngoài, hai bóng lưng lạnh lẽo đi rất nhiều, mà cửa phòng bệnh lần thứ 2 đóng lại, người ở bên trong, vẫn chưa tỉnh lại. Ngón tay Đường Mặc Vũ khẽ động một cái, anh chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt nhìn thẳng trên trần nhà màu trắng, còn có mùi thuốc sát trùng ở bốn phía, đây là bệnh viện, anh bị bệnh, anh quay đầu, xem xét bốn phía một chút, một phòng bệnh có rất nhiều người bệnh, ánh mắt anh không ngừng xoay xoay, cũng không ngừng suy nghĩ vấn đề, anh lắc lắc tay nhìn, phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh , người bệnh đích thị là anh, cực kì buồn cười, từ trước đến nay thân thể rất khỏe mạnh, bây giờ lại một lần gặp bác sĩ, lại ở trong phòng bệnh giá rẻ đặc biệt.
69 Trái tim Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng rung động, đây là một loại cảm giác chưa từng có, nó giống như cái nấm đột nhiên chiếm được ân huệ của ánh mặt trời, để cho đầy lòng anh.
70 Lạc Tuyết, cô hãy tin tôi, sau này tôi sẽ mua cho cô một bộ quần áo đẹp, cho cô ăn không hết trứng, cho cô xem không hết sách, nếu cô không biết chữ, tôi sẽ đọc cho cô nghe, cô nghe không hiểu, tôi sẽ vẽ tranh cho cô, còn đưa cô đến trường, hoàn thành tốt nguyện vọng của cô.
71 Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ đi về, cô nhìn thấy nơi mình sống đang ở trước mặt, trên mặt tươi cười, thật tốt, đã về nhà rồi. “ Lạc Tuyết , là cháu à?” Một tiếng bước chân truyền đến, sau đó là thân hình mập mạp của bác Lưu.
72 Lạc Tuyết hiểu rõ, cô dụi dụi hai mắt, quả nhiên là mệt mỏi, trước ngủ đã rồi nói sau, dù sao lúc nào cũng dọn dẹp được mà. Cô nằm xuống, ôm Đường Mặc Vũ vào lòng, thỏa mãn cười.
73 Quả nhiên là rất khó tương thông, rõ ràng Đường Mặc Vũ nhắm mắt rồi, mắt không thấy tâm không phiền, sao cô lại nghĩ anh muốn ăn , dù sao không cần ăn, anh cũng không phải heo.
74 “ Tiểu Vũ, sách này nói chỉ số thông minh của con là 150, oa, thiên tài trong thiên tài. ” Lạc Tuyết buông sách xuống, ôm lấy Đường Mặc Vũ : “ Tiểu Vũ, con xem chưa ? Con là một thiên tài, một thiên tài đó… “ Lạc Tuyết phấn chấn, cô ngu ngốc thì không sao, miễn là Tiểu Vũ của cô thông minh là được.
75 Cô lê chân mình,chân què kiên trì chạy về phía trước, chỉ có điều, tiếng bước chân ở đằng sau ngày càng gần, mãi khi phía trước có bóng mờ rơi trên mặt cô, sau đó chặn đường cô.
76 “ Trả lại con cho tôi. ” Cô dùng lực vươn tay mình về hướng gã gầy, muốn bám chặt Đường Mặc Vũ : “Van xin các anh, đừng làm đau con tôi, không nên làm thương nó, nó còn nhỏ, nó không hiểu cái gì đâu …” Cô không ngừng khóc xin, đôi tay vươn lên phía trước, nhưng, đã bị gã đàn ông thấp bé giữ chặt, mà cô chỉ có thể nhìn vẻ mặt Đường Mặc Vũ xanh tím, trên mặt lộ vẻ đau muốn chết.
77 Lạc Tuyết, chạy đi, chạy nhanh chút…“Trả con lại cho tôi…” Ánh mắt Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn chằm chằm Đường Mặc Vũ, cơ thể anh run rẩy không ngừng, trong mắt, trong lòng cũng chỉ có Đường Mặc Vũ, cô không biết sợ hãi, chỉ một lòng bảo vệ con của cô thôi.
78 Lạc Tuyết …. Đường Mặc Vũ đột nhiên cảm giác máu trong người không ngừng tuôn về phía trước, trước mặt anh là một loại màu đỏ, nhìn cái gì cũng thành màu đỏ, bờ môi anh run rẩy, lỗ tai ong ong vang lên, chỉ có thể nghe thấy một tiếng xé quần áo.
79 “ Chuẩn bị điện kích. ” Bác sĩ bình tĩnh ra lệnh, nhưng, trên trán của bác xuất hiện vài giọt mồ hôi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy, không phải tất cả đều tốt rồi sao, làm sao đột nhiên biến thành như vậy, lúc này không giống với tình huống cho phép nghĩ, bác cũng muốn cứu người mà…Máy điện kích đã đặt trên tay bác, bác cầm dụng cụ quen thuộc trong tay đặt trên ngực bệnh nhân.
80 Chỉ cần nó không sao là tốt rồi, cô vốn không tính chuyện lấy chồng, cô hai bàn tay trắng, không có nhà, không có người thân, chỉ cần sống song là được rồi.