81 Điềm Tâm kêu lên một tiếng, cô giáo Vu lập tức nghi hoặc :
- Em làm sao vậy ?
- Dạ. . . không, không có gì.
Điềm Tâm tràn ngập nước mắt, nghiến răng nói:
- Vừa rồi là em sơ ý cắn trúng lưỡi.
82 Điềm Tâm nhìn thấy trên gương mặt của nữ sinh kia sửng sốt một chút, sau đó có chút lúng túng giật khóe miệng:
- Anh. . . anh đã có bạn gái?
- Ừ
Trần Diệc Nhiên lạnh nhạt gật đầu đôi mắt tĩnh mịch nhìn Tiểu Ngải, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
83 Điềm Tâm có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy thần thái lạnh như băng của Trần Diệc Nhiên, lần đầu tiên cô thấy anh nói chuyện với người khác bằng giọng điệu quyết liệt như vậy.
84 - Hay quá!
Điềm Tâm vui sướng gật đầu, hớn hở đi theo Trần Diệc Nhiên. Sau khi ăn xong, Trần Diệc Nhiên đưa cô về, trên tay cô lúc nãy còn cầm một cuốn sách.
85 Thẩm Thi ngồi ở một bên đột nhiên phụ họa:
- Đúng vậy, bà chị à. Chị Điềm Tâm mới bao nhiêu tuổi chẳng lẽ chị cho rằng ai cũng giống bà chị và anh Tiêu, không đợi được sao?
- Tên tiểu quỷ, cậu thì biết cái gì?
Thẩm Tâm cầm ôm gối đem trong tay ném tới phía Thẩm Thi
- Hoàn thành bài tập chưa, bài kiểm tra xong chưa, đừng ở đây nghe lén chị với chị Điềm Tâm nói chuyện
- Xong rồi.
86 - Nhưng làm sao để biết?
Điềm Tâm lưỡng lự một chút, sau đó tiếp tục hỏi Thẩm Thi:
- Chị và Tiểu Ngải lại không quen biết, chẳng lẽ đi hỏi thẳng Trần Diệc Nhiên?
- Ngốc! Cái này để bà chị của em ra tay là được rồi!
Thẩm Thi không nhịn được búng trán Điềm Tâm một cái sau đó rất tự nhiên quay sang hỏi Thẩm Tâm:
- Đúng không bà chị? Không phải bà chị có anh Tiêu sao?
- Ý hay!
Thẩm Tâm hứng thú đập vai Thẩm Thi, vừa nói vừa lấy điện thoại, tìm số di động của Lục Dật Tiêu.
87 Điềm Tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thẩm Tâm:
-Tiết mục biểu diễn?
- Con bé này, đến cuối cùng là hôm qua đi học cậu có nghe không hả? Đầu óc của cậu đang chứa thứ gì vậy?
Thẩm Tâm nhịn không được gõ đầu Điềm Tâm, bụng đầy tức giận:
- Đầu óc cậu tập trung một chút có được không?
- Chị! đừng đánh người ta!
Thẩm Thi kéo Điềm Tâm ôm vào trong ngực, nói với Thẩm Tâm:
- ChịĐiềm Tâm đã ngốc, chị còn đánh như vậy thì ngày càng ngốc đó!
- Haha, tiểu Thi nói đúng đó
Điềm Tâm được Thẩm Thi ôm đầu bảo vệ, khóc không ra nước mắt nói:
- Cảm ơn đã bảo vệ chị, nhưng mà cũng không nhất thiết phải nói chị ngốc chứ?! Rất đau lòng đấy.
88 - Không phải chứ?!
Điềm Tâm khiếp sợ nhìn Thẩm Tâm, miệng cô há to không khép lại được:
- Tô Việt đi báo danh rồi hả? Nhưng bình thường cậu ấy rất ít khi tham gia mấy hoạt động này, làm sao lại đi báo danh chứ? Còn thầy chủ nhiệm lại đồng ý cho hát song ca nam nữ tình? bài này rất tình cảm, tình nhân mới hát!
- Nói nhảm.
89 - ChịĐiềm Tâm, bĩnh tĩnh lại !
Thẩm Thi thấy bộ dạng khẩn trương của Điềm Tâm liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt sâu tĩnh mịch nhìn thẳng, chân thành nói:
- Em.
90 Điềm Tâm khẽ ngẩng đầu nhìn chàng trai đứng ở trước mặt mình, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua tán cây Tử đằng, lá từ trên nhẹ nhàng rơi xuống trên vai cậu, để lại một quang cảnh mỹ lệ.
91 Điềm Tâm nhìn cậu không được tự nhiên, giọng nói cũng cà lăm theo.
- Có. . . có sao?
- Điềm Tâm!
Tô Việt bất đắc dĩ nhìn cô, trầm mặc hồi lâu mới hỏi:
- Tớ thích cậu làm cậu áp lực như vậy sao? Nếu như cậu không thích tớ thì cứ nói thẳng cho tớ biết, mặc dù cóđau lòng nhưng mà sẽ không sẽảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.
92 - Ừ. . .
Sau khi Điềm Tâm nghe Trần San San kể lại, trong lòng có chút mất mác. Hóa ra anh ấy cũng không phải vì cô mới đến đây. Dù thế nào Trần San San cũng là em gái có máu mủ anh, đương nhiên là anh sẽ nghiêng về em gái nhà mình nhiều hơn.
93 Một lát sau, ánh đèn toàn hội trường đều tắt hết, cùng với đó là tiếng đàn dương cầm du dương cất lên, hai người chủ trì đi ra giữa sân khấu. Bài quốc ca vừa kết thúc tiếng vỗ tay vang lên từng đợt, cuối cùng màn che sân khấu kéo ra hai bên.
94 Mặc dù Điềm Tâm có chút xấu hổ nhưng vẫn ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt dịu dàng của Tô Việt, đáp lại cậu là một nụ cười ngượng ngùng rất dễ thương.
- Oa !
Dưới khán đài tiếng thét chói tai càng thêm vang lên, những học sinh nam nữ ở dưới quan sát hai người, cảnh tượng đó, dáng vẻ đó quả thật làm cho ai nấy cũng đều cảm giác tim như đập rộn, nhịn không được lớn tiếng thét lên:
- Ở bên nhau ! Ở bên nhau đi !
Đám người đứng ngoài xem cảnh tượng bùng nổ ở bên trong, Trần Diệc Nhiên vẫn yên tĩnh ngồi tại vị trí, đôi lông mày bất giác nhăn lại, nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Điềm Tâm trên sân khấu, trong đầu hồi tưởng lại lúc cô mặc lễ phục đứng ở bên đường cái, quay mặt về phía anh hét lớn:
- Trần Diệc Nhiên, em thích anh !
Lúc đó còn không sợ trời không sợ đất, vậy mà bây giờ lại thẹn thùng như vậy ? Không hiểu tại sao, Trần Diệc Nhiên cảm giác nội tâm đang khó chịu.
95 Điềm Tâm tưởng rằng Thẩm Tâm đến hậu trường tìm cô, chạy nhanh ra ngoài lại không nghĩ tới là Trần Diệc Nhiên đang đứng ở hành lang đối diện. Anh mặc bộ âu phục màu bạc xám, cà vạt thắt cẩn thận, anh đứng tựa lưng vào bức tường nhìn Điềm Tâm.
96 À. . . khi em còn bé từng có một thời gian. . .
Vẻ mặt hạnh phúc của Điềm Tâm còn chưa kịp thu lại hướng về phía thầy chủ nhiệm cười cười.
- Tốt quá rồi!
Thầy chủ nhiệm vỗ một cái, sau đó quay đầu về chỗ cách đó không xa hô lớn:
- Thầy Phương, Hiểu Điềm Tâm lớp tôi sẽ múa!
- Thật không?!
Thầy Phương lo lắng chạy vội đến trước mặt Điềm Tâm, nhìn thoáng qua trang phục Điềm Tâm nóng vội hỏi:
- Màn thứ hai của " Hồ Thiên Nga ", có biết không? Chính là cảnh hoàng tử ở bên hồ gặp được công chúa!
- Em biết.
97 Trên sân khấu mờ ảo, một đường sáng chiếu theo thiên nga nhỏ đang nhẹ nhàng nhảy múa, mỗi một động tác xoay tròn đều mang theo sự tao nhã đặc biệt, chiếc váy thiên nga trắng cô mặc mỗi lần nhảy lên tựa như cánh chim sải rộng, điệu múa uyển chuyển lột tả hết vẻ đẹp cao quý của công chúa thiên nga.
98 Đôi mắt Điềm Tâm không tự chủ được, tò mò nhìn sang mỹ nữ đứng bên cạnh Trần Diệc Nhiên, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi:
- Anh họ, chị ấy là bạn gái anh hả?
Trần Diệc Nhiên hơi sững sờ nhưng chỉ cười cho qua, không nói lời nào.
99 Điềm Tâm buồn rầu nhìn bọn họ, cả người lề mề bò vào phía sau xe, cô ôm khư khư cái túi trong người, quay đi không thèm nói lời nào. Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm qua kính chiếu hậu, cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi giận dỗi mà vểnh lên, anh cười thầm trong bụng, cuối cùng bắt đầu khởi động xe chạy về hướng nhà của mỹ nữ.
100 Từ sau khi trường cấp 3 đổi mới lại giáo khu, quán bún thập cẩm cay ở đây vẫn sừng sững ở chỗ này, ít nhất cũng đã có mười năm lịch sử. Bây giờ đã 9 giờ, con đường trước cổng trường cũng dần thưa người, hầu như không có một chiếc xe nào.