41 Nhưng hắn làm sao biết được? Có lẽ sau khi cô rơi xuống hồ, Mục Tư Viễn chắc cũng nhìn thấy hắn. Nhưng mà những lời này cô không muốn hỏi, chỉ nói: "Cám ơn anh, A Diệp!""Lời vô ích!" Hai tay hắn chống nạnh, nét mặt dường như không thèm để ý chút nào, trong mắt lại tràn đầy ý cười.
42 Trong căn phòng, Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc, kỳ dị phát hiện ra trên khuôn mặt bé nhỏ đang say ngủ có nụ cười hiếm thấy. "Cục cưng," Cô cũng không nhịn được cười, "Hôm nay có chuyện gì mà vui vậy?"Đáng tiếc bé không nói được, giống như trong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói với Mục Tư Viễn cũng không cách nào nói ra.
43 Chủ nhiệm cảm thấy kỳ lạ: "Vậy sao được? Cô là nhân viên mà bị thương thì nhất định phải báo với cấp trên. ""Không, không," Cố Bảo Bảo gấp gáp, "Chủ nhiệm, tôi xin cô, nghìn vạn lần đừng nói cho anh ấy, đừng nói cho anh ấy!"Cô lúc này mới phát hiện ra chân mình cũng bị thương, cơn đau từ hai nơi dần lan ra, cô nhíu chặt mày, trên mũi cũng hiện ra từng giọt mồ hôi rịn.
44 "Cô nói gì?"Tiếng kinh sợ của Mục Tư Viễn gọi cô lại, "Tôi. . . Không nói gì cả!"Cô vội lắc đầu, chuyển chủ đề: "Tổng giám đốc, vậy làm sao bây giờ?"Mục Tư Viễn há bị dắt mũi dễ như vậy: "Cô vừa nói gì mà cô Cố?"Bọn họ đều biết cô Cố có lẽ chỉ có một mình Cố Bảo Bảo!"Nói rõ ràng!" Hắn ra lệnh.
45 "Em sao lại vậy?" Công Tôn Diệp vội vã vào phòng bệnh, lo lắng hỏi. Vừa rồi nghe cô ấp a ấp úng nói đang ở bệnh viện, vốn đang cùng khách hàng ăn cơm hắn lập tức chạy tới.
46 8h30 tốiNgày mai thầy cô trường học Ngôi Sao bắt đầu kiểm tra ký túc xa, bởi Nhạc Nhạc ở lại trường cho nên bé ở trong căn nhà đơn bên cạnh ký túc xá của thầy cô.
47 Bé lại càng hoảng, tưởng là yêu kính trong truyện cổ tích, vội chạy đi!Song khi bé quay đầu lại nhìn, phát hiện cái gương còn ở đó, người trong gương cũng vẫn ở đấy!Bé kinh ngạc bụm miệng, chỉ thấy người trong gương kia lại chạy tới chỗ bé!A.
48 "Vậy đúng rồi!"Hoan Hoan như người lớn vỗ đầu Nhạc Nhạc, dẫn em ra ghế đá ở sân bóng ngồi xuống, lên tiếng: "Nhạc Nhạc, anh sống với ba, vậy em nhất định sống với mẹ đúng không?"Nhạc Nhạc nhìn Hoan Hoan thật lâu, mới gật đầu.
49 Nhạc Nhạc cố gắng suy nghĩ, nhưng thủy chung không nói ra một chữ, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào trạm xe buýt cách đó không xa. Hoan Hoan gật đầu, Nhạc Nhạc có thể ngồi xe buýt tới thì nhất định có thể ngồi đi về.
50 "Alo, xin hỏi ai đó?"Người ở đầu dây bên kia lại lên tiếng, lần này Hoan Hoan hoàn toàn khẳng định chủ nhân giọng nói này, chính là. . . Thư ký kiêm bạn gái mới của ba -- Cô kia!Bé có phần giật mình, vội cúp điện thoại, trái tim nhỏ bé nhất thời rối bời!Đây là có chuyện gì?Nếu cô kia là mẹ Nhạc Nhạc, vậy cũng là mẹ bé!Nhưng vì cái gì lúc bọn họ gặp nhau, cô kia không nói chuyện này cho bé biết? !Lẽ nào.
51 Chủ nhiệm thư ký đi vào phòng của tổng giám đốc, sau khi báo cáo tình hình hai ngày nay mới xin chỉ thị: "Mục tổng, cô Cố vì công mà bị thương, phía bồi thường nên tính thế nào?"Mục Tư Viễn không ngẩng đầu: "Cứ theo quy định của công ty mà làm.
52 Cô ngẩn ngơ, như là dự cảm được cái gì, quần áo trên tay tự động rơi xuống. "Tôi muốn nói chuyện với cô, có thời gian rảnh không?" Quả nhiên là giọng nói âm trầm của Mục Tư Viễn.
53 "Hoan Hoan thật ngoan!" Cố Bảo Bảo đèn nén thương cảm trong tim, nghi ngờ nhìn Mục Tư Viễn, không biết hắn vì sao mang cả Hoan Hoan đến. Hắn lại tiếp lời cô: "Hoan Hoan không chỉ ngoan, hơn nữa còn rất thông minh và ưu tú.
54 "Lau khô nước mắt đi, Hoan Hoan sắp về rồi. " Hắn đưa khăn tay cho cô, cô không nhận, chỉ dùng tay lau qua quýt khuôn mặt. "Đừng động!" Hắn lại ngồi sang cạnh cô, tay đưa ra giữ đầu cô ngẩng lên, tay kia thì lấy khăn lau mặt cho cô.
55 Rốt cuộc về tới lầu dưới nhà, xung quanh một mảnh yên lặng, dường như đã về đêm. Cố Bảo Bảo bước từng bước chậm rãi lên cầu thang, cô đã không còn sức lực nữa rồi.
56 Hôm nay ở nhà hàng ba cố ý bảo bé đi chọn kem, bé cũng biết là ba cố ý cho bé đi!Cho nên bé nói dối với người phục vụ là đi vào phòng vệ sinh, kỳ thực là thừa dịp người phục vụ không chú ý lén chạy tới cái bàn cạnh đó, nghe được những lời ba nói với mẹ!Nghe vậy, Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, lấy một tờ giấy nhỏ trong túi ra đưa cho Hoan Hoan.
57 "Cám ơn Nhạc Nhạc, mẹ rất vui!"Cố Bảo Bảo rưng rưng ăn miếng bánh pizza nhỏ, những đau đớn do Mục Tư Viễn mang tới đều tiêu tán trong nháy mắt. Không bao lâu, Công Tôn Diệp gọi tới.
58 Bởi vì mang theo Nhạc Nhạc cho nên Cố Bảo Bảo tới trước mười phút. Vừa ngồi xuống, người phục vụ liền đưa tới một chiếc bánh ga tô hình trái tim, "Cám ơn!"Cô vốn tưởng rằng là ngày lễ tình nhân nên đây là lệ riêng, không ngờ người phục vụ lại nói: "Không cần cám ơn! Đây là một món trong phần món ăn tình nhân, Công Tôn tiên sinh đã dặn dò, nếu cô tới trước thì để chúng tôi bưng lên.
59 "Đây là phương thức em từ chối anh ta sao?" Thân Văn Hạo bỗng nói. "Em. . . " Cố Bảo Bảo vội lắc đầu: "Em chưa từng. . . "Nói được một nửa, cô dừng lại, thật sự chưa từng nghĩ đến sao? Không phải thì vì sao lại gọi Thân Văn Hạo tới.
60 Hai người tới khu phía bắc nhà hàng, Trịnh Tâm Du nhìn xung quanh, "Em vừa rồi rõ ràng thấy người kia mang Hoan Hoan tới bên này mà!"Mục Tư Viễn nhìn theo, Hoan Hoan thì không thấy, ngược lại thấy được Cố Bảo Bảo đang dùng cơm với một người đàn ông.