61 ACố Bảo Bảo mặc quần áo tử tế, Mục Tư Viễn thì đã ngủ say. Cô quay đầu đi, không dám nhìn lại, muốn đứng dậy bỏ đi nhưng vẫn quay lại đắp chăn cho hắn.
62 Cô gắp ỗi đứa một cái đùi gà, "Nào, chúng ta ăn thôi. "Vú Vương đành phải ngậm miệng, đúng lúc này điện thoại vang lên, bà liền đi nghe. Mục Sơ Hàn đoạt lấy trước, "Nhất định là anh gọi, tôi nghe cho.
63 "Tôi không đi. "Cố Bảo Bảo bản năng muốn chống cự, cố sức thoát khỏi tay hắn. Hắn lại nắm thật chặt, không nói câu nào kéo cô đi. "Anh buông ra!"Cô tiếp tục giãy dụa, Thân Văn Hạo lên tiếng từ phía sau: "Bảo Bảo, làm sao vậy?"Cô không kịp trả lời, Mục Tư Viễn bỗng bước nhanh hơn, kéo cô đi khỏi phạm vi tầm mắt hắn ta.
64 Khát quá. Trong mơ hồ, Cố Bảo Bảo gắng sức nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng như bị đốt cháy khiến cô mở mắt ra. Đập vào mắt là khuôn mặt người đàn ông quen thuộc khiến cô kinh hãi, mới phát hiện mình được hắn ôm trong lòng.
65 Hít sâu một hơi, Cố Bảo Bảo lặp lại lần nữa: "Tôi không đi vào với anh, tôi sẽ không ở lại. "Sự kiên quyết của cô khiến Công Tôn Diệp và Giang Phán Phán cũng giật mình, bọn họ ai cũng không nghĩ ra, Cố Bảo Bảo vậy mà lại nói với Mục Tư Viễn như vậy.
66 "Nhưng cái này cũng không đại biểu mẹ không thương các con, ngược lại, mẹ vĩnh viễn đều yêu các con. "Cô lau nước mắt, nói tiếp: "Hoan Hoan, ba bề bộn nhiều việc, mẹ lại không thể thường xuyên ở bên cạnh các con, sau này con giúp mẹ chăm sóc Nhạc Nhạc, được không?"Hoan Hoan gật đầu, lại lắc đầu, từng giọt nước mắt trào ra: "Mẹ, mẹ sao không sống với chúng con? Hoan Hoan muốn mẹ sống cùng chúng con cơ.
67 Cô sửng sốt, vào bếp hỏi: "Ba, ba với mẹ còn mở dịch vụ giao hàng nữa sao?"Ba Cố gật đầu, cười nói: "Chỉ đưa trong 5 km thôi, ba với mẹ con coi như rèn luyện thân thể.
68 Thật không ngờ, bên kia lại vang lên giọng nói mà cô nhung nhớ: "Mẹ, con là Hoan Hoan!""Hoan Hoan!" Cô ngẩn ngơ, "Hoan Hoan, đã trễ thế này mà con đang ở đâu?"Thấy đây là một số điện thoại nhà, bé không phải trễ vậy mà còn ở bên ngoài gọi điện thoại công cộng chứ.
69 Cách tiệm mỳ vằn thắn Cố thị không xa, một cô gái tướng mạo xinh đẹp trong sáng đứng đó đã gần hai phút. Cô gái đứng im không nhúc nhích, không phải đang đợi ai cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái thùng rác cách mình hai ba bước kia.
70 Cô muốn ngăn lại thì đã không kịp, Hoan Hoan nhanh nhảu đáp: "Là ba mang bọn con tới!"Quả nhiên, mẹ Cố nghe xong thì sắc mặt liền trầm xuống, "Mục Tư Viễn cũng tới!"Bà nhìn chòng chọc vào Cố Bảo Bảo: "Gọi cậu ta vào đây, mẹ có lời muốn nói.
71 Mục Tư Viễn dừng xe ở hoa viên biệt thư, Trịnh Tâm Du bước xuống trước. Do đây là loại xe việt dã có hơi cao nên anh quay ra muốn ôm Hoan Hoan xuống. Hoan Hoan lại nói với Mục Tư Viễn: "Ba, Nhạc Nhạc không chịu xuống xe.
72 Chương 72. 1: Cháu có thể bảo vệ nó - Chú Mục Cố Bảo Bảo bước vào thư phòng thì thấy Mục Phong Minh đang ngồi sau bàn đọc sách cười nhìn cô. - Ngồi đi.
73 Cố Bảo Bảo đi theo anh ra xe, nhìn anh ngồi lên ghế lái, cô lại mở cửa ngồi phía sau. - Ngồi đằng trước đi!Chưa kịp lên xe thì anh đã quay đầu lại, đôi mắt đen như bầu trời sao nhìn cô chăm chú.
74 Từ xa cô đã thấy Trịnh Tâm Du đang cầm chai rượu rỗng múa may. - Cô Trịnh? - Cô tiến tới hét lên, không rõ là cô ấy đang ở trong trạng thái này còn nhận ra được mình không.
75 - Con nói cái gì?Ba Cố dừng việc lại kinh ngạc nhìn Cố Bảo Bảo: "Con đã đồng ý?"Cố Bảo Bảo gật đầu. - Ngày mai. . . Con sẽ đi làm. - Ông kinh ngạc cái gì? - Mẹ Cố liếc ba Cố, ngồi xuống cạnh Cố Bảo Bảo.
76 - Cô biết bọn họ? - Chủ nhiệm thư ký sửng sốt, Cổ Tín Dương và Thân Văn Hạo đi tới. Chủ nhiệm thư ký vội tiến lên đón:- Chào phó tổng, tôi là thư ký phòng tổng giám đốc.
77 - Nhạc Nhạc ngoan. - Cô hôn lên mặt bé. - Nói ẹ nghe, có ăn ngủ ngoan không?Nhạc Nhạc gật gật trong lòng cô, đôi mắt to vui vẻ đã nói thay bé rằng bé rất ngoan ngoãn nghe lời.
78 - Tôi không đi! - Cô liền từ chối. Bóng lưng quật cường lộ ra sự cô đơn lạnh lẽo khiến trái tim Mục Tư Viễn run lên. Trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều bóng lưng như vậy, cảnh tượng tương tự, cùng với một lý do, cô ấy có phải đã rất nhiều lần như thế này, bởi vì người anh muốn tìm là Trịnh Tâm Du mà cô quạnh quay lưng đi?- Bảo Bảo.
79 Năm giờ chiều, ở cửa trường đại học đỗ đầy xe, cực kỳ náo nhiệt. Chợt một chiếc xe quen thuộc chậm rãi đi tới cửa trường, cô biết đó là xe của Mục gia.
80 Chủ nhiệm thư ký ra khỏi văn phòng liền gặp Mục Sơ Hàn đang ló đầu ra nhìn cửa văn phòng tổng giám đốc, cô khẽ tiến lên trước. - Cô Mục, cô nhìn gì vậy?- A.