1 “Ê! Ngươi mau làm nhanh lên, sao lâu như vậy mà chưa mở được nắp quan tài nữa hả!” Hai kẻ cầm cuốc hung hăng đạp mấy cái tên nam tử đang gắng sức đẩy nắp quan tài, “Hừ, thật là, càng ngày càng vô dụng mà!” Nam tử mặc bộ y màu xám bị đạp trúng nhưng biểu tình vẫn chất phác như cũ, hắn mò mẫm khe hở quan tài nói: “Nơi này có cơ quan, phải tìm được đã!” “Vậy ngươi còn không mau tìm! Vô dụng!” Một tên nổi cáu lại đạp nam tử thêm hai cước.
2 Thập Lục ra khỏi mộ thất, hai tên trộm mộ kia đã chạy biến mất tăm, Trúc Ninh cũng theo sau hắn nhảy ra ngoài, trên người nàng khoác chiếc áo dơ bẩn của Thập Lục, nàng ngước nhìn ánh trăng trên trời, rồi lại quan sát khắp bốn phía rừng cây yên tĩnh, bất mãn nói: “Ai da, hai món ăn ngon của ta chạy mất tiêu rồi.
3 Làm theo lời Trúc Ninh, ban ngày hai người nghỉ ngơi, tối đến thì lại chạy, Thập Lục còn tranh thủ lúc nghỉ mua miếng gì đó để cho nàng mài răng, tỷ như khúc xương, trái bắp, và miếng lót vai cho hắn, hắn thật không ngờ răng nanh của Trúc Ninh lại lợi hại như vậy, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, nàng đã mài mòn hai miếng lót vai của hắn.
4 Đêm đến lại chạy, Trúc Ninh không có gì mài răng lại bắt đầu lải nhải, nàng mắng hắn một trận: “Ngươi to xác như vậy vì sao người ta đánh ngươi mà ngươi không đánh trả lại, mấy tên đáng ghét như vậy cho dù có mười tên ngươi cũng không đánh thua mà.
5 Trúc Ninh không biết đi đâu để tìm người từng là Phò mã của mình, hai người xuôi xuống phương Nam chẳng có mục đích gì, Giang Nam vào tháng ba gió nhè nhẹ thổi, lúc mặt trời lặn Thập Lục cùng Trúc Ninh thu dọn hành lý ra khỏi khách điếm, chuẩn bị rời khỏi thành, chợt nhìn thấy một phụ nữ có thai té ngã trên đất, mà lúc này trên đường cái vắng tanh quạnh quẽ, lại không có ai đến đỡ nàng ta dậy, Trúc Ninh vỗ vai Thập Lục: “Ai da, ngươi mau đến đỡ người ta dậy đi.
6 Trúc Ninh nhíu mày: “Ta chỉ còn lại một hơi thở sống vật vã cho đến bây giờ, biến thành một con quái vật như thế này đây, nếu không trả thù, cuối cùng ta tỉnh lại để làm gì hả?” Nắm tay Thập Lục xiết chặt hơn, thần sắc có chút bất lực: “Ta, vẫn, cho là…” Trúc Ninh gỡ từng ngón tay Thập Lục ra, “Còn chần chừ nữa thì trời sẽ sáng, không thể chậm trễ, đợi ta cắn Phò mã thành cương thi rồi ngươi có thể tự do, không cần lãng phí cuộc sống cùng ta nữa.
7 Trúc Ninh chỉ vào mặt phụ nhân quát lớn: “Đừng tưởng rằng kiếp này ngươi đầu thai là nữ thì ta không nhận ra ngươi được! Gương mặt kia, nốt ruồi bên tai kia, còn có cái bớt bên cạnh mũi ta đều nhớ rõ ràng.
8 Sau khi rời khỏi tiểu viện của hai vợ chồng kia, Trúc Ninh gục đầu trên vai Thập Lục, không mài răng nữa… Thập Lục cõng nàng đi một hồi, bỗng nhiên nói: “Thật ra, ngươi cũng có thể tìm kiếm hạnh phúc.
9 Kết thúc Đạo sĩ áo lam tụng niệm pháp chú, Thập Lục không biết lấy đâu ra dũng khí, nhặt một cục gạch ném vào ông ta, dường như cục gạch ấy đã phá vỡ thứ gì đó, không khí khẽ biến đổi, Thập Lục bổ nhào về phía trước, một tay xiết chặt Trúc Ninh vào lòng, một tay che ánh mặt trời cho nàng.