21 Cũng không biết ban ngày Đường Thiên Viễn suy nghĩ những gì mà buổi tối lại có một giấc mộng kỳ lạ. Cảnh tượng trong mơ không rõ ràng lắm, hắn chỉ có cảm giác mình rơi vào giữa một đám mây ấm áp, không thể nào thoát ra được mà hắn cũng không muốn rời đi; cảm giác như có một bàn tay mềm mại vuốt ve khắp người hắn, lúc nặng lúc nhẹ, khi có khi không.
22 Đường Thiên Viễn có chút đắn đo khi viết thư trả lời cho Phủ đài đại nhân. Thân là cấp dưới, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, không cẩn thận mà đắc tội với thượng cấp chính là cách nhanh nhất khiến cho mình bị mất chức.
23 Bàn chân của nữ nhân không thể tùy tiện để cho nam nhân nhìn, nếu có Hương Qua ở đây, chắc chắn nàng ta sẽ ngăn cản. Nhưng nha đầu Tuyết Lê kia vốn không được huấn luyện từ nhỏ, hiện tại lại đang giỡn rất vui, nên không nghĩ được nhiều như vậy.
24 Mấy ngày nay dắt Đường Đường đi dạo sau bữa ăn sáng tối đã dần trở thành thói quen của Đàm Linh Âm. Đường Đường là một con chó thông minh, nó đã được Đàm Linh Âm huấn luyện căn bản, không tiểu tiện đại tiện tùy tiện nữa.
25 Trời đã ngả về chiều, ráng đỏ trải dài một mảng lớn trên nền trời, xem ra ngày mai lại là một ngày trời trong nắng đẹp. Lớp đá xanh trải trên mặt đất vẫn còn giữ chút hơi ấm của một ngày nắng nóng, nhưng không khí nóng bức đã dần dần bị làn gió mát cuối ngày xóa sạch.
26 Tôn viên ngoại mở tiệc tại tửu lâu tốt nhất của huyện để chiêu đãi Đường Thiên Viễn, đồng thời còn mời cả Chu Huyện thừa và cha con Tề viên ngoại; mặt khác còn mời thêm mấy cô nương xinh đẹp từ hoa lâu đến để không khí tiếp đón khách thêm phần nhộn nhịp.
27 Khâm sai đại nhân nghĩ, nếu hắn đã đi đến nơi đây thì cũng nên kiểm tra đột xuất công việc hàng ngày của Huyện lệnh huyện Đồng Lăng. Đương nhiên, với thân phận quan khâm sai cao quý và thần bí, hắn muốn càng ít bị chú ý càng tốt, vì vậy chỉ yêu cầu một vài người đi cùng hắn.
28 Bởi vì vừa nhìn thấy… chú sư tử nhỏ liền nhảy lên ôm xà nhà, Trịnh Thiếu Phong thấy quá mất mặt, nhưng đó là hành động theo bản năng mà. Hắn nhảy từ trên xà nhà xuống, vỗ vỗ tay, “Thật ngại quá, vừa rồi hơi thất lễ một chút.
29 Đường Thiên Viễn lao đến vừa đúng lúc lại đúng chỗ nên hai người không bị khúc cây to kia làm cho bị thương nhưng lại bị đống cành lá um tùm của nó phủ kín hai người, trong nháy mắt, bọn họ như vừa chui vào đống cỏ hoang um tùm.
30 Đàm Linh Âm vừa về đến chỗ ở của mình liền đem chiếc hộp giấu thật kỹ rồi mới đi tìm hai gã nha dịch làm nhiệm vụ gác cửa trước công đường để hỏi chuyện lúc nãy.
31 Đàm Linh Âm đem kiệt tác mình mới hoàn thành đưa cho Đàm Thanh Thần xem trước. Đàm Thanh Thần rất phân vân. Hắn nghĩ, nếu bọn họ bán cuốn sách có nội dung như thế này ra ngoài, sợ rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị Đường Thiên Viễn truy sát.
32 Đường Thiên Viễn nói, “Lưu manh. ”Đường Thiên Viễn nói, “Đã viết sách về ta, sao lại không để cho ta xem?”Đường Thiên Viễn nói, “Ngươi ngày nhớ đêm mong bản quan đến vậy sao?”Đường Thiên Viễn nói…Đàm Linh Âm xấu hổ và giận dữ nhưng lại không biết nói gì cho phải, đành ôm đầu chạy mất.
33 Chu Đại Thông, người có tài khắc chết vợ, đã mở một cửa hàng ở bên cạnh Huyện nha; cùng với Cổ đường thư xá phía bên kia hình thành thế gọng kìm vây quanh Huyện nha.
34 Thái độ của Đàm Linh Âm đối với Chu Đại Thông có hơi phức tạp. Với hắn, nàng có chút e ngại nhưng sự e ngại này lại được nàng che giấu rất hoàn hảo, người ngoài không thể phát hiện được.
35 Thời tiết mùa thu vô cùng mát mẻ và khô ráo nhưng Đàm Linh Âm lại có cảm giác mình bị rơi vào trong lò lửa nóng hừng hực của ngày hè, thật là phiền muốn chết đi được.
36 Vào tháng tám, những đám mây ngũ sắc quyện vào nhau khiến núi Thiên Mục giống như chốn Bồng Lai tiên cảnh. Trên đỉnh núi, có chỗ ngập tràn màu xanh của rừng cây, có chỗ đầy lá vàng rơi rụng, lại có nơi được màu đỏ rực rỡ bao phủ.
37 Lúc đầu, Đường Thiên Viễn không thể xác định được nơi bọn họ đang ngồi là chỗ nào. Hắn chỉ biết nơi đây chắc chắn không phải là cái bẫy do mấy người thợ săn bắn làm ra bởi vì nó quá sâu.
38 Lúc Đường Đường xoay người, việc đầu tiên nó làm là tè một chút ở bên miệng giếng. Đúng vậy, đây chính là ký hiệu của nó. Sau đó, nó vội vàng chạy xuống núi.
39 Ngày hôm sau, Đàm Linh Âm mới quay về Huyện nha. Đường Thiên Viễn đang ở trong Thoái tư đường nhưng lại không đụng đến chỗ công văn. Hắn đứng trước cửa sổ, lặng im nhìn lá vàng khô rụng bay bay trong sân, cũng không biết đang suy tư về chuyện gì.
40 Đối với gian tình của Huyện thái gia và Đàm sư gia, trước đây Chu Chính Đạo cũng có chút nghi ngờ; bây giờ, để chính tai hắn nghe được, hắn thấy rất khâm phục sự phán đoán chính xác của bản thân.