1 Một cơn mưa lớn trút xuống trong nặng hạt mà đổ xuống mặt đường đã hứng chịu cái nắng gay gắt của mặt trời vẫn luôn chiếu rọi khắp nơi.
Ngay tại một con đường nằm Quận Tân Phú của Sài Gòn.
2 Căn phòng trọ nơi con đường hắn vừa mới tới trường, phía ngoài cổng trường vào giờ này cũng đã bắt đầu vắng lặng như mọi khi hắn thường thấy.
Ánh trăng sáng trên bầu trời, cùng ánh đèn điện đang tỏa ra, từ những dãy cột điện hai bên đường, nơi tiếng xe đạp vang lên từng vòng một xoay của Hoàng Hiểu Đông.
3 - Em còn có chuyện, không làm phiền chị!
Hoàng Hiểu Đông chán đầy mồ hôi mà cười gượng nhìn cô gái hắn gọi là chị Phượng, mặc dù nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ấy như dứt lời, hắn liền đẩy xe đạp vào và đóng nhanh cửa lại, nhưng phía ngoài vẫn vang lên câu nói của một vài câu chị Phượng mà hắn vừa gọi:
- Đông, em lại như vậy cho nên em mới ế hai năm như vậy mà chưa có ai!
- Đông chị vẫn chưa có người yêu mà sao em lại chê chị như vậy, nhan sắc của chị cũng đâu có kém cạnh bất kỳ người con gái tuổi đôi mươi nào đâu!
- Không phải chị có người yêu rồi sao, hôm qua em còn thấy anh ấy chở chị nữa là!
Hoàng Hiểu Đông từ trong phòng mà hé cửa ngóc đầu ra phía ngoài, vẻ mặt hắn không được vui nhìn chị Phượng đang lưỡng lự ngoài cửa phòng, nói rồi lại đóng sầm cửa lại, nhưng phía ngoài cũng đã im lặng khiến cho Hoàng Hiểu Đông trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì thấy may mắn.
4 Bọn họ cầm lấy rồi nhìn một lượt rồi gật đầu bắt đầu chế biến món ăn, trong khi chờ đợi Hoàng Hiểu Đông lại đi chuẩn bị những thứ khác, khi bọn họ đã chế biến hoàn thành hắn liền đặt lên một cái khây sắt, mà bê lên tầng, rồi cùng lúc đó, Thanh Thị Tú lại đưa tiếp cho hắn một tờ giấy ghi món ăn khác, hắn lại tiếp tục xuống nhà bếp.
5 Phan Thùy Lưu dứt lời bầu trời cũng đã tạnh mưa, chỉ còn lại vài giọt rớt xuống mặt đường tạo nên những tiếng vang nhỏ, khiến Phan Thùy Lưu mừng rỡ nhìn Hoàng Hiểu Đông nói nhanh:
- Đông, mình về trước, trời cũng đã tạnh mưa, nếu không về nhanh mưa lại to khó mà về được!
Chỉ là không đợi Hoàng Hiểu Đông nói gì, Phan Thùy Lưu đã chạy nhanh ra phía ngoài mà leo lên chiếc xe máy vốn dĩ đã ướt sủng, nhưng vẫn còn rất mới mà đề số đầu đội nón bảo hiểm, nhanh chóng rời đi nhưng trước lúc tăng ga, đã kịp quay mặt hiện lên vẻ cười mà vẫy tay với Hoàng Hiểu Đông như tạm biệt hắn, rồi nhanh chóng rời đi.
6 Cùng giọng nói của những con người giống như họ, lại hướng về họ “về đâu”, “về đâu”, cứ thế mà dồn dập vang lên cùng tiếng đáp lại không ngừng và leo lên rồi rời đi.
7 Một ngày rồi cũng trôi qua đối với những gia đình đơn giản giống như hắn, một bữa cơm gia đình, rồi cứ thế một ngày ở quê của hắn, có vẻ rất buồn nhưng lại bình dị đối với Hoàng Hiểu Đông, một sự bình yên vì không có gì làm, hắn buồn ở nơi quê nhà quanh năm làm ruộng chăm bón cây.
8 Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu rồi nói nguyên do:
- Mình đã hoàn thành xong việc học và lấy được tấm bằng cao đẳng quản lý, nên mình nghỉ việc đi tìm việc khác!
Thanh Thị Tú nghe vậy vẻ mặt có chút u buồn cô nhìn Hoàng Hiểu Đông như muốn nói gì đó:
- Cậu hoàn thành rồi sao nếu vậy thì nên tìm một công việc nào làm tốt hơn không cần phải ở nơi này tiếp tục làm nhân viên nhỏ nhoi như vậy!
Hoàng Hiểu Đông hơi ngạc nhiên, vì hắn nhận thấy Thanh Thị Tú dường như trong giọng nói có chút buồn thì phải, chỉ là hắn cũng nhìn cô gái mà gật đầu.
9 Quản lý Dũng dứt lời liền lấy một tờ báo trên bàn đưa cho Hoàng Hiểu Đông xem ngay trang đầu, mà chỉ đợi Hoàng Hiểu Đông vẻ mặt vẫn còn đang ngạc nhiên không hiểu ý mình, nhưng vẫn cầm lấy, còn quản lý Dũng vẫn tiếp tục mấy đống giấy trên bàn mà lật xem, cũng không để ý Hoàng Hiểu Đông đang chăm chú xem tờ giấy báo mình mới đưa.
10 Thanh Thị Tú nhìn hắn mà im lặng chút ít, rồi mới nhìn hắn nói nhỏ nhẹ, ánh mắt cô ấy nhìn Hoàng Hiểu Đông còn mang theo chút ý tình:
- Rồi cậu cũng sẽ tìm được công việc thích hợp mà!
Hoàng Hiểu Đông gật đầu nhìn Thanh Thị Tú mà lấy lại được vẻ cười bình thường, hắn lại chấp hai tay ra sau đầu mà nhìn mặt đường lớn dòng xe cộ tấp nập mà lại cười nhoẻn miệng.
11 Từ phía xa đã có một chiếc xe đạp len lỏi trong dòng xe đông đúc mà chạy tới, rất nhiều người phải trợn mắt nhìn nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi thôi. Nam thanh niên đó, chính là Hoàng Hiểu Đông, hắn liền ngừng mà nhìn dòng người đông đúc đã tăng gấp đôi khi nãy, hồi hộp nhưng vẫn dắt xe vào để một gốc trong rất nhiều xe máy nơi này, chỉ số ít những chiếc xe đạp của hắn là thọt thỏm nơi này.
12 - Được rồi, phỏng vấn đến đây là kết thúc quản lý cuối cùng được chọn sẽ là do cậu!
Lu Nhiên vẻ mặt như đã xác nhận, không hỏi nhiều Hoàng Hiểu Đông mà liền cho hắn một câu trả lời, đã là nhận hắn vào làm, Hoàng Hiểu Đông tuy có chút bất ngờ nhưng đã nhanh chóng cười chút ít, vì không nghĩ lần phỏng vấn thứ hai lại được nhận vào làm.
13 Phan Thùy Lưu khẽ cười nhìn hàng số đang trên màn hình điện thoại, lại được nhét vào trong túi áo khi màn hình điện thoại đã tối đen. Tiếng pô xe nẹt lên, đã thấy Phan Thùy Lưu rời khỏi khách sạn.
14 - Vậy thì được rồi, cậu cứ làm đi, nhưng đừng quên mình đó! Mình bận rồi, có khách!
Thanh Thị Tú nhanh chóng nói với Hoàng Hiểu Đông, rồi liền tắt máy, vì đã có vài vị khách đi lên tầng này.
15 - Quản lý Trương, kế toán Lan, bên khách sạn Elect quận 2, đã nhận em vào làm!
Hoàng Hiểu Đông trả lời ngắn gọn, quản lý Dũng lại rất ngạc nhiên “phỏng vấn đậu rồi sao”.
16 Ngồi trong xe buýt, Hoàng Hiểu Đông mang chút ngớ ngẩn nhìn qua cửa nhỏ xe buýt đã thấy dòng xe đang lưu thông, ngắm nhìn đường phố, lại xem điện thoại, rồi lại cất vào khi đã nhắn vài dòng tin nhắn, gửi đi vào số Thanh Thị Tú.
17 Hoàng Hiểu Đông bị ngộp thở bởi những chiếc xe công nghiệp đang chạy.
Khách sạn Elect Q. 2 đã nhìn thấy dòng chữ, nhưng Hoàng Hiểu Đông lại phải đang đợi đèn đỏ, bật xanh lên rồi, mới có thể đi thẳng, ngay đoạn đường rẽ trái qua làn bên kia, đi thêm một đoạn Hoàng Hiểu Đông mới rẽ phải vào khách sạn.
18 Lu Nhiên vẫn ngồi ngay bàn, đang lấy tay vắt trán, ra vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, lại không hề nhìn tới mấy nhân viên mơi tuyển đang đợi. Cũng không lắng nghe ba người đang hỏi tên nhau.
19 Mấy người liền được dẫn đi khắp nơi trong khách sạn. Khách sạn Elect Q. 2 này cũng thật rộng, rộng nhưng không phải nhiều tầng.
Tiếng điện thoại ai đó trong nhóm đang reo.
20 Hai người lại dừng cuộc nói chuyện, khi đã bắt gặp vài ba nhân viên đang làm trên các tầng phòng khách sạn, Phan Thùy Lưu cùng Hoàng Hiểu Đông lại đi theo một vài nhân viên này, đi kiểm tra các phòng khách sạn.