1 Thành phố Chicago có đến ba ngàn phòng khách sạn, vậy mà Cameron Lynde lại có thể đặt ngay sát cạnh phòng có đôi nhân tình đang ân ái không biết mệt mỏi.
2 Có điều gì đó không ổn. Cameron đã bị giữ trong phòng gần hai giờ đồng hồ trong khi cảnh sát Chicago đang tiến hành việc điều tra. Cô biết việc xem xét hiện trường và việc thẩm vấn nhân chứng như thế nào để thấy rằng nó không theo nguyên tắc thông thường.
3 Cameron quan sát một cách cảnh giác trong khi Jack – đặc vụ FBI nhìn viên cảnh sát một lượt. “Cám ơn, tôi sẽ đảm nhận việc này từ đây!” Anh ta nói. Viên cảnh sát nhanh chóng rút lui, để lại cô một mình trong phòng khách sạn với Jack.
4 Khi đặc vụ Wilkins gợi ý rằng anh ta và Jack cùng đưa cô về nhà từ khách sạn, Cameron chấp nhận một cách miễn cưỡng. Cameron muốn tạo khoảng cách với Jack đồng thời cũng không muốn anh ta nghĩ rằng thái độ của anh khiến cô khó chịu.
5 “Mình vẫn không thể tin nổi là cậu đã không gọi ai trong số chúng mình từ khách sạn cả. ” Từ giọng của Collin, Cameron có thể nhận thấy rằng cậu bạn này đang lưỡng lự giữa việc quan tâm đến cô sau những sự kiện đêm hôm trước và tức giận vì đó là lần đầu tiên cậu ta nghe về những chuyện này.
6 Khi Collin mở mấy túi đồ tạp phẩm ra thì anh nghe tiếng Cameron mở vòi nước trong phòng tắm ở tầng trên. Từ kinh nghiệm của mình, Collin biết điều đó có nghĩa là anh có khoảng hai mươi phút trước khi cô ấy xuất hiện.
7 Sau khi Collin đóng cửa, Cameron nhún vai với hai đặc vụ FBI. “Thỉnh thoảng cậu ấy lại có ý muốn bảo vệ tôi. ” Câu nói của cô không phải là một lời xin lỗi, đúng hơn là một lời giải thích.
8 “Thế anh không có chút tò mò nào về việc FBI đang làm cái quái gì à?” Dù ánh đèn rất lờ mờ - họ đã cố tình chọn một bàn trong góc tối của quán bar – Grant Lombard vẫn có thể nhận thấy rằng Alex Driscoll, tham mưu trưởng của thượng nghị sĩ Hodges là một người đàn ông dễ hoảng sợ.
9 Chiều thứ tư, khi Cameron đến tòa để dự phiên sơ thẩm, cô gần như có thể thuyết phục bản thân rằng cuộc sống của cô đang trở lại bình thường. May mắn thay, việc giám sát bảo vệ của cảnh sát hóa ra lại không phiền phức như Cameron tưởng.
10 Cameron nhìn đồng hồ, tự hỏi không biết giới hạn thời gian khi một người phụ nữ - rõ ràng là ăn vận ột buổi hẹn hò – ngồi một mình một bàn ở một trong những nhà hàng lãng mạn nhất thành phố bắt đầu cảm thấy cực kỳ thảm hại là bao lâu.
11 Trong khi đang chờ ở tiền sảnh, Cameron khoác chiếc áo vest và cài thắt lưng quanh eo. Đó là một buổi tối ấm áp vào tháng Mười ở Chicago nên cái khái niệm “ấm áp” khi mặc chiếc váy sát nách chỉ tương đối mà thôi.
12 Phía Tây thành phố, Grant trở nên rắn mặt khi anh tiến về phía quán bar với tấm biển đèn nê ông đỏ nhấp nháy dòng chữ “Câu lạc bộ Rio”. Anh có cảm giác mình không mặc gì khi không mang theo súng và bao súng, nhưng chỉ có gã đàn ông nào muốn chết mới thử mang thứ đó vào một nơi như thế này.
13 Jack nhìn đồng hồ khi anh và Wilkins bước xuống máy bay. Chuyến bay hoãn khiến họ bị chậm ba giờ so với kế hoạch. Đây chẳng phải là niềm vui của việc đi lại bằng đường hàng không hay sao? Đã thế, trước khi chuyến bay bị hoãn thì tâm trạng anh cũng tệ lắm rồi.
14 “Giá thỏa thuận. ” Cameron quay người khỏi tủ đựng bát đĩa và thấy Jack đứng ở cửa. Mất mấy giây cô mới nở được một nụ cười. “Xin lỗi anh về chuyện đó.
15 Ngay khi họ đến Manor House, nhờ Cameron đã đặt chỗ mấy tuần trước đó (và cũng có thể là nhờ phù hiệu FBI của Jack) mà cả nhóm người họ nhanh chóng được dẫn vào bên trong và ngay tức khắc được đưa đến phòng VIP.
16 Cameron nghe tiếng gõ cửa và rời mắt khỏi máy tính. Rob Merrocko, một trợ lí luật sư ở văn phòng gần chỗ cô mở cửa và thò đầu vào. “Vụ kiện hôm nay thế nào?” “Anh ta không nhận tội, như dự đoán.
17 Jack đỗ chiếc Triumph ở chỗ trống gần cuối con phố và đi tới chỗ chiếc xe cảnh sát nhưng lại không khác gì những chiếc xe bình thường bên cạnh đang đậu ngay trước nhà Camerron.
18 Hiện giờ, con phố bên ngoài nhà Cameron thật hỗn loạn. Nào là xe lính cơ giới, xe cảnh sát và FBI giả xe thường, xe cứu thương, nào là cảnh sát, rồi đặc vụ FBI khắp mọi nơi.
19 Cameron và Wilkins ngồi ở trên ghế đợi ngoài văn phòng Davis. Lúc đó gần chín giờ tối và các đặc vụ FBI nhìn chằm chằm vào cô với vẻ tò mò khi họ ra khỏi văn phòng sau một ngày làm việc dài.
20 Cameron và Jack sẽ sống cùng nhau. Sự thật ấy giáng vào tâm trí Cameron khi họ lái xe tới căn hộ của Jack ở vùng South Loop. Jack đã yêu cầu Wilkins thả họ xuống để anh lấy xe ô tô và “một vài thứ đồ”.