1 Phần 1: Nỗi đauChương 1: Bán conAn Ninh ngồi bên cạnh giường, hai bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng nâng niu cánh tay xinh xắn bé bỏng của đứa em vừa mới chào đời chưa đầy một tháng tuổi.
2 Chương 3: Cậu út. Cuộc sống luôn đem lại những điều thú vị cũng như những nỗi buồn cho con người. Những nỗi buồn luôn đọng lại trong lòng rất lâu, nó giống như một loài ký sinh ăn bám và làm mòn tâm can bạn.
3 Chương 4: Cô có đôi mắt giống mẹ lắm. Sáng sớm, An Ninh tới phòng cậu hai sớm hơn mọi ngày định dọn dẹp nốt trước khi cậu thức dậy. Nhưng mọi thứ đã gọn gàng, cõ lẽ cậu hai đã dọn tối hôm qua.
4 Chương 5: Tôi cầu xin cậu, cậu út!- An Ninh, quản gia có việc muốn gặp cô. An Ninh nhận lệnh liền tới ngay phòng quản gia, bà đang ngồi bên mép giường, trên tay là một lá thư đã nhàu nát.
5 Chương 6: Tôi phải tự tay chăm sóc cô ấy. An Ninh bật dậy, cô đang nằm trên giường cậu út, còn cậu út đang ngồi bên cạnh. . . - Dậy rồi à?An Ninh vội ra khỏi giường.
6 Chương 7: "Đừng khóc nhé, cho dù tôi có xảy ra chuyện gì, cũng đừng khóc!"Tháng Mười hai, tháng của cái lạnh, mọi thứ dường như càng trở nên ảm đạm hơn.
7 Chương 8: Vâng, cô ấy là vợ của tôi. (Note: Những đoạn hội thoại được đặt trong dấu (. . . ) ám chỉ nhân vật đang sử dụng ngoại ngữ, các bạn đọc để ý hộ mình nha ^^)Một ngày nắng ấm báo hiệu ột tình yêu bắt đầu.
8 Chương 9: "An Ninh, em là của tôi. "Người ta nói rằng trái đất rộng lớn nhưng lại tròn, người cứ ngỡ không bao giờ đụng mặt lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
9 Chương 10: An Ninh, tôi đã gặp lại em rồi!- An Ninh. . . – Giọng ông giám đốc gọi An Ninh từ phía cửa phòng. An Ninh giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ xa, đã hai năm rồi nhưng mọi thứ với cô vẫn như ngày nào.
10 An Ninh đang đứng trước cửa nhà. . . căn nhà đơn sơ vẫn không khác so với lần cuối cô nhìn thấy là mấy. Ông giám đốc cho cô nghỉ phép để trở về thăm gia đình, ông nói rằng ông có thể tự xử lý được công việc.
11 Chương 11(tiếp) Bà Lưu không kìm được cơn tức giận, bà quắc mắt nhìn An Ninh tỏ vẻ không thích. - Thôi, anh đi với mẹ đi, chúng ta sẽ dùng bữa vào hôm ký hợp đồng cũng được.
12 Chương 13: An Ninh, xin em hãy cho anh gặp con của chúng ta. Cậu hai ngồi đợi mẹ ở phòng khách. Căn nhà vẫn vậy, chẳng khác gì mấy so với hai năm về trước, có lẽ điều khác biệt duy nhất chỉ là nó đã trở nên vắng vẻ hơn.
13 Chương 14: Nếu như anh tỏ tình với em, em có chấp nhận anh không?Cuộc sống bận rộn luôn khiến đầu óc con người không nghĩ ngợi lung tung. Họ thường có xu hướng tập trung cao độ vào công việc để hoàn thành nó tốt nhất.
14 Chương 15: Thay đổi. An Ninh mở tung rèm để ánh nắng rọi vào căn phòng sang trọng. Đây là một khách sạn tầm cỡ tổng giám đốc chuẩn bị cho cô trong kỳ nghỉ.
15 Chương 16: Anh lại nhìn thấy em rồi, An Ninh!Hạ Du múc cháo ra một tô lớn rồi mang vào phòng cho Thiên Bảo, cậu đang nằm trên ghế như một kẻ mất hồn. - Dậy ăn cháo nào Thiên Bảo.
16 Chương 17: Chàng trai mang tên Dương. Chiếc xe đang chờ đèn đỏ ở một ngã tư đông đúc, rồi. . . Cộc. . . cộc. . . cộc. . . Một cậu thanh niên đầu đội mũ bảo hiểm gõ cửa kính xe An Ninh.
17 Chương 18: “Nếu một cô gái muốn đợi anh, cô ấy phải chờ bao lâu?”Nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, hình ảnh của An Ninh vẫn không sao thoát ra khỏi tâm trí cậu.
18 Chương 19: Em lại gặp anh rồi, cậu hai!Thời gian nghỉ ngơi đã hết, An Ninh lại tiếp tục lao đầu vào công việc của một phó tổng giám đốc tại Nhật. Những dư âm hỗn độn vẫn còn trong đầu và trong từng cảm xúc, An Ninh ngồi trong phòng làm việc, nhìn mọi hoạt động của nhân viên bên ngoài qua lớp kính lớn trước mặt.
19 P1Chương 20: Một An Ninh hoàn toàn khác. Một ngày mới bắt đầu bằng một bản ballad nhẹ nhàng cùng với một tách café và bánh mì nướng giòn. Bản nhạc đang nói về một người con trai không thể xa rời bạn gái của mình, lúc nào anh ta cũng cần cô gái, trong mọi giây phút của cuộc đời, và An Ninh nhớ đến Thiên Bảo.
20 Bà Lưu hơi bất ngờ về vẻ tự tin và có phần chấp nhận sự thật một cách tự nguyện của An Ninh. Đó không phải là thái độ mà bà Lưu mong muốn, cô đã quá khác so với bà tưởng tượng, không một giọt nước mắt, thái độ cũng cứng rắn khác hoàn toàn.