1 Chương 1 - Cậu phải nheo cả hai mắt, Wes. - Không, không phải thế Wes. Cậu hãy nheo một mắt thôi. - Sai rồi, ngốc thật. Chỉ cần nhìn chăm chú vào hai điểm cho đến khi chúng nhòe thành ba điểm.
2 Chương 3 Cho tới khi về đến nhà tôi vẫn cứ thắc mắc mãi câu nói của Sal. - Cậu có khả năng nhìn thấu nó. - Tại sao hắn lại chỉ nói với mình chứ không nói với Lauren? Mà tại sao anh ta lại bảo mình phải cẩn thận? Tôi vất vội chiếc áo khoác lên chiếc ghế trong phòng bếp rồi trải tấm ảnh ba chiều kỳ bí lên bàn.
3 Chương 5 - Ăn tối thôi! - Chợt tiếng mẹ vang lên dưới nhà. Tôi chớp mắt. - Wes, con xuống chưa đấy? - Bố gọi vọng lên. - À, vâng ạ. - Tôi khàn khàn đáp.
4 Chương 7 Tôi bịt chặt tai lại nhưng không sao thoát được tiếng kêu đó. Tôi cảm giác như những chấm nhỏ đang bay trong đầu tôi. Chúng còn đang bò lên tai tôi từ phía sau.
5 Chương 9 B-rờ, b-rờ, b-rờ. Bọn chấm quay lại! Tôi vùng khỏi giường chạy vụt ra ngoài. Tôi đang đứng giữa sảnh lớn vắng lặng, thở hổn hển. Ngực tôi phập phồng, phập phồng, hơi thở bắt đầu khò khè.
6 Chương 11 - Lauren! Tôi đã thấy cô ấy. Cô ấy đang vội vã chạy ra phía đại sảnh. Bỏ lại tôi đơn độc chống lại con bọ ngựa khổng lồ! - A. . a. . a. . a.
7 Chương 13 Nó đang kéo cửa cái lồng ra. Tôi nhắm tít mắt lại. Cố nghĩ ra một cách nào đó. Nhưung một hình ảnh đáng sợ lởn vởn trong tâm trí tôi. Con bọ ngựa tóm lấy một chú chuột, nhồi vào cái hàm há hốc đang rỏ dãi của nó rồi nhai ngấu nghiến hết bay.
8 Chương 15 - Cái kéo ở trên nóc tủ ấy, cạnh cái tủ lạnh. - Tôi bảo Lauren. Chúng tôi đã thảo luận khá lâu trên đường về nhà nên hủy tấm ảnh như thế nào là hay nhất.
9 Chương 17 R. . RĂ…NG. . RẮC. C…C. Tôi nghe có tiếng vỡ vụn ra. Ngay dưới chân mình. Và cùng lúc tôi biết mình đã giẫm lên cái gì. Thất vọng tràn trề, tôi nhặt cái kính dưới sàn lên.
10 Chương 19 - Cái kính này không có tác dụng! - Tôi rên lên. - Nó chẳng làm được gì cả! Con bọ ngựa phóng bật ra, nhanh tới mức tôi không kịp nhìn thấy.