1 "Chúng ta sẽ giải quyết con bé thế nào đây?" "Có trời mới biết. Chúng ta chắc chắn không thể giữ con bé rồi. " Có tiếng suỵt nhỏ để nhắc chừng mọi người giữ thấp giọng, nhưng dù sao Roanna cũng đã nghe hết cuộc đối thoại và hiểu họ đang nói về cô.
2 Lucinda ngồi trong phòng ngủ của Janet lau nước mắt và từ từ gấp và cất quần áo của con gái bà. Yvonne và Sandra đã đề nghị làm chuyện này cho bà, nhưng bà đã khăng khăng đòi tự làm chuyện này một mình.
3 Roanna nhảy ra khỏi giường lúc bình minh, vội vã đánh răng và cào tay qua mái tóc, sau đó hối hả mặc quần jean và áo thun ngắn tay. Cô chộp nhanh đôi giày ủng và vớ trên đường ra cửa và chạy chân trần xuống cầu thang.
4 Roanna nhìn theo lưng Jessie khi cô ta cưỡi ngựa rời khỏi Davencourt, hướng về phía đồi núi trên mảnh đất Davenport. Jessie thường thích cỡi ngựa một cách nhẹ nhàng hơn, trên những cánh đồng hoặc những đồng cỏ.
5 Roanna nằm túm tụm trên giường. Cô thấy lạnh với sự đau đớn mặc dù với sức nóng của đêm hè, và lúc này giấc ngủ thì thật là xa vời như khi cô thoát lên lầu để về phòng của cô lúc sớm.
6 Jessie đã chết. Họ không để cho anh gặp cô, và anh rất muốn được gặp cô, vì cho đến khi anh chính mắt nhìn thấy sự thật, Webb không thể thực sự tin điều đó.
7 Những ngày tiếp theo đúng là nỗi kinh hoàng. Dọc khu vực Shoals, bao gồm Tuscumbia, Muscle Shoals, Sheffield, và Florence, bốn tỉnh gặp nhau nơi Hạt Colbert và Lauderdale gặp nhau ở sông Tennessee, đều đồn đãi về vụ giết người đẫm máu của một thành viên thuộc một gia đình VIP trong Hạt Colbert và cuộc điều tra tiếp theo về việc người chồng bị nghi là hung thủ.
8 "Hãy mang Webb về đây," Lucinda nói với Roanna. "Ta muốn cháu thuyết phục nó quay về nhà. " Khuôn mặt của Roanna không thể hiện cơn choáng váng của mình, cho dù nó đang vang dội khắp cơ thể cô.
9 Căn phòng trọ ven đường chật chội và bẩn thỉu, mang theo cái ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Roanna tin chắc hẳn phải có một khách sạn tốt hơn ở Nogales, vậy thì tại sao anh lại đưa cô đến chỗ này? Bởi vì nó gần nhất hay là để cho cô thấy cô không có một chút ý nghĩa nào đối với anh? Phải trâng tráo lắm mới dám nghĩ là cô có chút ý nghĩa nào đối với anh, và sự trâng tráo là một thứ mà Roanna không có.
10 Roanna hiếm khi ngủ được ngon giấc, nhưng cô đã quá mệt mỏi sau một ngày đi đường dài và mệt mỏi trong cảm xúc đến nỗi khi Webb cuối cùng cũng để yên cho cô ngủ là cô chìm ngay vào giấc ngủ sâu.
11 Khi Roanna lái xe vào Davencourt đêm đó, sự căng thẳng mệt mỏi từ ngày thứ hai của chuyến đi cũng y như ngày đầu, cô rên lên một tiếng khi thấy ánh đèn vẫn còn sáng ngời như một cái đèn hiệu từ ngôi nhà lớn.
12 Mười ngày sau, Webb lững thững bước vào cửa trước như thể đó là nhà của mình, với mọi ý định và mục đích anh đã làm. Đã tám giờ sáng, và ánh nắng đổ rực rỡ qua các khung cửa sổ, làm những viên gạch kem trong tiền sảnh phản chiếu một màu vàng dìu dịu.
13 Roanna nhìn lướt qua đồng hồ. Cuộc họp của ủy ban hội động hạt đang diễn ra lâu hơn bình thường, và cô sẽ phải rời khỏi ngay nếu không sẽ bị trễ cuộc hẹn ăn trưa ở Florence.
14 "Ta nghĩ chúng ta sẽ có bữa tiệc chúc mừng Webb về nhà," Lucinda lơ đãng nói vào ngày hôm sau, gõ gõ móng tay vào răng bà. "Sẽ không ai dám không nhận lời mời, bởi vì ta sẽ biết rõ người đó là ai.
15 Cũng giống như lúc trước, cô cố chuồn về phòng mà không để cho ai nhìn thấy. Tuy nhiên, hồi đó cô thường là cố chạy trốn sau khi gây ra chuyện gì đó hoặc nói bậy bạ điều gì đó.
16 Corliss run rẩy khi ả leo lên cầu thang, những cơn run rẩy ở cả bên trong lẫn bên ngoài. Ả cần một thứ ngay lập tức. Ả vội vã đi vào phòng và khoá cửa lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm tất cả nhưng nơi ả thích giấu đồ: bên trong khe hở nhỏ xíu trong lớp vải lót dưới đáy ghế xô pha, cái hũ kem lạnh trống rỗng, dưới đáy cây đèn, miếng lót ngón chân cho giày.
17 Webb phóng khỏi giường, tỉnh giấc ngay lập tức và chắc chắn một cách khủng khiếp là anh đã nghe tiếng Roanna khóc thét lên, nhưng âm thanh phát ra không phải từ phòng cô.
18 Ngày Lucinda tổ chức tiệc chào mừng anh về nhà đã tới, và Webb muốn biết thảm hoạ sẽ lớn đến mức nào khi anh lái xe về nhà. Anh không quan tâm, nhưng nó sẽ làm Lucinda bực bội nếu mọi chuyện không diễn ra đúng như ý bà.
19 Bữa tiệc kết thúc và khách khứa đã về hết. Ban nhạc đã rút điện và khiêng đồ ra xe, và họ cũng đã rời khỏi. Người cung cấp thực phẩm và các nhân viên của cô ta cũng đã thu dọn sạch sẽ, và chất hết đồ vào hai chiếc xe tải và lái đi, mệt mỏi nhưng rất đáng.
20 Ngôi nhà vẫn còn trong tình trạng hỗn độn khi Webb và Roanna quay lại, với Corliss bây giờ đang ngồi trên nấc thang khóc một cách cuồng loạn và cầu xin Lucinda không để cho Webb ném cô ta ra khỏi nhà.