Nó chợt nghĩ ra điều gì đó, nó đến bên giường, nơi mẹ và em nó đang nằm…Đứa em đỏ hỏn đang thoi thóp từng ngày vì căn bệnh viêm phổi cấp…đứa 12 tuổi ngồi cạnh đang nắn tay chan cho người mẹ bại liệt… Mẹ nó cũng nhìn nó, bà không nói được, bà cũng không thể cầm tay nó lầm cuối…điều duy nhất bà chó thể làm…là khóc, là ư …ư…trong miệng, là chớp mắt với nó…Nhiều lúc bà muốn mình chết đi, chết đi để cha con nó đỡ khổ….
" Lúc còn là hầu gái, cô là một cô bé mười tám tuổi hồn nhiên, ngây thơ với đôi mắt trong veo sâu thẳm. Cậu gặp lại cô sau đó khi cô trở thành một người phụ nữ hai mươi mốt tuổi thành đạt, chững chạc tự tin với đôi mắt thù hận đượm buồn.