1 CHƯƠNG 1 Chị bảo chị không cố tình. Chị tìm thấy chúng trong phòng tôi, và chúng đẹp đến nỗi chị không thể không khoe với mẹ. Tất nhiên, Lucy chả bao giờ nghĩ được rằng lẽ ra ngay từ đầu chị không nên vào phòng tôi.
2 CHƯƠNG 2 Catherine thậm chí còn không tin về lớp học vẽ. “ Nhưng cậu đã biết cách về rồi mà!” Tất nhiên, tôi hoàn toàn đồng ý. Thế nhưng mà, cũng tốt khi tôi biết mình không phải là người duy nhất nghĩ rằng việc tôi phải đi học vẽ mỗi thứ ba và thứ năm hàng tuần từ ba rưỡi đến năm rưỡi ở studio Susan Boone Art là một sự lãng phí thời gian kinh khủng.
3 CHƯƠNG 3 Rốt cuộc, ngày hôm sau, Theresa là người đưa tôi đến studio nghệ thuật sau giờ tan học. Theresa vẫn quen chở chúng tôi đi đây đó. Bà ấy đã sống với gia đình tôi kể từ hồi chúng tôi quay về từ Morocco.
4 CHƯƠNG 4 Khi tôi kể cho Jack về chuyện này – ý tôi là chuyện gì đã xảy ra ở studio của Susan Boone – anh ta chỉ cười phá lên. Cười phá lên! Như thể nó buồn cười lắm vậy! Tôi hơi bị tổn thương vì chuyện này, nhưng toi đoán là nó cũng nực cười.
5 CHƯƠNG 5 May mắn thay, trời mưa vào ngày thứ năm khi Theresa đưa tôi đến studio của Susan Boone. Điều đó có nghĩa là cơ hội cho cô ấy tìm thấy một chỗ đỗ xe, xin xỏ được một cái ô, ra khỏi xe, và dắt tôi đến cửa studio hoàn toàn là con số không.
6 CHƯƠNG 6 Hóa ra là nếu bạn nhảy xổ ra phía sau lưng của một tên có-thể-là-tên-ám-sát, mà hắn ta không hề mong đợi, bạn hoàn toàn có thể làm hắn trượt mục tiêu.
7 CHƯƠNG 7 Tôi đoán là, ngay cả lúc ấy, điều đó đã không làm tôi sợ hãi. Tôi biết rằng mình đã nhảy xổ lên lưng gã Uptown Girl và ngăn hắn ta nổ súng về hướng mà hắn muốn nhắm tới.
8 CHƯƠNG 8 Dù cho tôi sống ở Washington, D. C, cả đời mình- trừ cái năm gia đình tôi sang Morocco – tôi gần như chưa hề nhìn thấy tổng thống Mỹ - và đã từng có bốn tổng thống từ khi tôi sinh ra.
9 CHƯƠNG 10 Sau đây là những gì sẽ xảy ra khi bạn ngăn một tên điên khùng muốn giết ngài tổng thống nước Mỹ” Bất ngờ, tất cả - tất cả mọi người trên cả cái thế gian này – muốn làm bạn với bạn.
10 CHƯƠNG 11 Tôi đã từng đến Nhà Trắng nhiều lần. Nếu bạn được sống ở Washington D. C, thì từ năm lớp ba bạn đã được đi tham quan Nhà Trắng gần như mỗi năm một lần, rồi về viết một bản báo cáo ngu ngốc về nó.
11 CHƯƠNG 12 Tôi không thể nào tin được. Đáng ghét! Thật là đáng ghét! Tôi cảm thấy ngượng đến từng chân tóc đã được xả dầu con ngựa. Nhưng tôi vẫn cố. Tôi cố vờ như tôi không biết anh ta đang nói về chuyện gì cả.
12 Tôi lo lắng nhìn về phía cánh cửa, tôi biết sau cánh cửa ấy là một nhân viên an ninh đang canh giữ. Ý tôi là, thôi nào. Có là con trai của ngài tổng thống hay không, thì chuyện này cũng là việc hủy hoại tài sản chung thôi.
13 CHƯƠNG 14 Chỉ mất khoảng 2 giờ để đi quanh trường dự bị John Adams khi tôi cùng với con trai ngài tổng thống chuẩn bị đến buổi tiệc của Kris Parks vào tối thứ bảy.
14 CHƯƠNG 15 Vào thứ ba, khi Theresa vừa lái xe tới góc đường R và Connecticut, ngang qua Nhà thờ Tin Lành, bạn không thể nào còn nhìn thấy hiệu bánh Capitol.
15 CHƯƠNG 16 “Anh ấy đồng ý!” Đó là cách mà Catherine chào tôi vào sáng thứ năm ở trường. Tôi chỉ vừa mới chiến đấu gian khổ hòng qua được hàng trăm phóng viên để có thể lên xe và đến được cổng trường dự bị John Adams, nên tôi phải thừa nhận rằng, lỗ tai của tôi như bị điếc đặc vì những tiếng la hét (“Samantha,cô nghĩ gì về tình hình ở trung đông?” “Coca hay Pepsi, Samantha?” vân vân và vân vân).
16 CHƯƠNG 17 Tôi bắt đầu hối hận vì đã mời David đến dự tiệc của Kris gần như ngay sau đó. Không phải vì tôi không cho rằng chúng tôi sẽ vui vẻ bên nhau, hay vì chuyện gì khác.
17 CHƯƠNG 18 “ Ôi chúa ơi, cậu đã đến !” Đó là những gì Kris đã nói khi mở cửa và nhìn thấy tôi cùng David đứng trước mái vòm nhà cô ta. Thực ra Kris không nói những điều đó.
18 CHƯƠNG 19 “Đó không phải là lỗi của cậu” Cath nói khi đang trèo lên giường ngủ trong phòng tôi: “Cậu không thể cưỡng lại được chuyện cậu yêu Jack”. Tôi cuộn tròn người trên giường, con Manet đang ngáy khò khò bên cạnh.
19 CHƯƠNG 20 Tuần tiếp theo là tuần lễ Tạ Ơn. Susan Boone dạy vào ngày thứ ba, nghỉ vào ngày thứ năm, vì đó là ngày lễ. Tôi hình dung ra, khi tôi thấy David trong lớp vào ngày thứ ba, tôi sẽ nói tôi rất xin lỗi vì chuyện đã xảy ra ở bữa tiệc của Kris.
20 CHƯƠNG 21 Họ bắt tôi ra khỏi phòng để đi ắn tối trong ngày lễ Tạ Ơn ở nhà ông bà. Đến đó ,tôi lại cố tự nhốt mình trong phòng,những ngay khi chúng tôi trở về thì không may là có tin nhắn từ ông White,nhắc nhở bố mẹ tôi về ngày lễ Quốc tế thiếu nhi,mà tôi được yêu cầu là phải có mặt.