1 CHƯƠNG 1 Tháp Tokyo chìm trong mưa là hình ảnh buồn nhất trên đời. Chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng với quần soóc, Kojima Toru trầm ngâm bên ly cà phê hòa tan.
2 Người đầu tiên của gã là Atsuko. Cho đến giờ gã vẫn ân hận rằng mình đã làm một điều tồi tệ không chỉ đối với cô ấy mà còn với cả Yoshida. “Tớ chỉ thấy thương cho bố tớ!” Giọng nói của Yoshida đầy trách cứ song những gì hiển hiện trong mắt cô không phải vậy, mà đó là sự đớn đau.
3 “Còn gì nữa không?” Lững thững lê đồi giày thể thao, gã hỏi tiếp: “Ngoài ra, cậu còn thích cái gì nữa?” Toru nghĩ một lúc lâu rồi đáp: “Tớ chẳng thích thứ gì khác.
4 Atsuko luôn cho rằng mình là một người tồi tệ. Ít nhất là đang làm những điều tồi tệ, và là một người vợ xấu xa. Thực tế hiển nhiên là ngược lại. Cô là một người tốt, tốt đến mức nao lòng, đến mức tội nghiệp và thậm chí là gần như thảm hại.
5 Nhìn đám tuyết bám phía trên tàu điện, Yuri lại reo lên. Quả là tay nhạc sĩ piano trông như một đứa trẻ phát triển quá sớm. Theo như Shifumi nói thì anh ta mới ba mươi mà đã hói, lại còn hơi phát tướng nữa.
6 Với Toru, thực ra thì chuyện ngon hay không, thế nào cũng được. Shifumi ngay trước mắt cậu, chỉ điều ấy là quan trọng. Shifumi tắt điện thoại lúc ngồi trên taxi đến đây.
7 Ừ, Kimiko đáp. “Giờ thì không tiện lắm. ” Mai mới là ngày hẹn với Kimiko. “Vậy à, thế thì thôi. ” Giọng Kimiko chất chứa sự giận dữ hơn là thất vọng. “Có chuyện gì thế?” Thường ngày chẳng mấy khi gã gọi điện cho Kimiko.
8 Cậu cố chuyển chủ đề. Cánh tay cha cậu giác lên quầy bar trong béo tròn và cục nịch. “Còn, vừa rồi bố câu được một con cá Ayu. ” Mu bàn tay phải ông có một vết sẹo nhỏ, vết bỏng do nghịch pháo bông hồi bé.
9 Toru hiểu đó không phải xa về mặt khoảng cách, cậu không nói lại được điều gì. “Shifumi hồi cấp Ba lẫn Shifumi thời đại học, lúc nào cũng ở ngay trước mắt cậu đấy thôi.
10 Kimiko cười khúc khích, mở to mắt nhìn xoáy vào Koji và nói. “Ham muốn của người đàn bà ba nhăm tuổi, chắc chắn Koji không hiểu nổi đâu. ” Giọng điệu ấy khiến Koji tức cười cho dù nó làm gã hơi nao núng.
11 Yoshida mỉm cười, đúng hơn là một nụ cười buồn. “Cậu không phải lo, tớ chưa làm gì cả đâu. ” Cô nói. Không phải là câu trả lời dành cho câu hỏi của Koji nhưng lời nói ấy giúp gã thấy nhẹ người.
12 Với Koji, Kimiko chẳng khác nào một mối quan hệ đầy phiền toái nhưng hoàn toàn tách biệt. Gặp nhau, yêu nhau, rồi đường ai nấy đi. Không mảy may ảnh hưởng đến điều gì.
13 “Vì cậu, tớ sẽ về, cậu nợ tớ 1-0 đấy nhé. ” Koji không tin nổi vào tai mình. Gã đã phải mất hơn mười phút để giải tỏa mối nghi ngờ của Yuri chỉ vì câu nói cuối cùng đó.
14 Dẫu sao, cậu cũng không muốn nỗ lực hết sức để tiết kiệm tiền cho tới lúc đó. “Cậu học khoa Pháp văn, thế có nói được tiếng pháp không?” Vừa uống nước Shifumi vừa hỏi, cậu thành thật rằng không biết.
15 Vừa ra ngoài, gã đã thấy Yoshida đứng cạnh quầy thu ngân. Nhìn thấy gã mà Yoshida lạnh tanh - rõ là mờ ám, gã nghĩ – vẻ mặt đầy bức xúc. Kiểu đầu mái ngố vốn đã ngắn nay còn ngắn hơn, chẳng khác nào vừa được cạo bằng tông đơ.