1 Đã từ lâu rồi con đường dẫn vào Treegap do đàn bò trông còn hơn cả nhàn nhã giẫm đạp lên mà thành. Chúng thơ thẩn theo những đường cong và hơi dích-dắc, đung đưa thân mình leo ngược lên cao tạo thành một mặt phẳng sinh động nối với đỉnh ngọn đồi nhỏ, rồi lại thong dong đi xuống giữa hai bờ cỏ ba lá rập rờn ong lượn, sau đó băng ngang qua mé đồng cỏ.
2 Và thế là vào rạng sáng một ngày trong tuần đầu tháng Tám, bà Mae Tuck thức dậy rồi nhưng vẫn nằm thêm một lúc nữa, mỉm cười với đám mạng nhện trên trần nhà.
3 Buổi trưa cùng cái ngày trong tuần đầu tháng Tám ấy, Winnie Foster ngồi trên bãi cỏ lởm chởm ngay bên trong hàng rào chuyện trò với con cóc to sụ đang chồm hỗm cách dó vài mét bên kia đường.
4 Vào lúc hoàng hôn cùng cái ngày dài lê thê ấy, một người lạ mặt xuất hiện, đủng đỉnh từ dưới làng đi lên rồi dừng chân trước cổng nhà Foster. Winnie lại một lần nữa ở trong sân, lần này đang định chơi trò bắt đom đóm, và thoạt tiên cô bé không để ý thấy gã.
5 Sáng hôm sau Winnie thức dậy thật sớm. Mặt trời chỉ mới vừa hé mắt nơi đường chân trời phía Đông và ngôi nhà vẫn im phăng phắc. Nhưng cô bé nhớ ra là suốt đêm qua đôi lúc cô đã quyết định: hôm nay sẽ không bỏ trốn nữa.
6 Sau này, cứ mỗi lần hồi tưởng lại, Winnie thấy những gì diễn ra mấy phút sau đó dường như chỉ còn là một khoảng mờ. Đầu tiên cô nhớ mình đang quỳ trên đất, khăng khăng đòi uống dòng nước ấy, và điều tiếp theo cô biết là cô bị ai đó túm lấy và ném đi, trong khi vẫn đang há hốc mồm kinh ngạc, rồi thấy mình đang ngồi trên cái lưng nhấp nhô của con ngựa già béo ú đó.
7 Đó là câu chuyện lạ kỳ nhất mà Winnie từng nghe. Cô nhanh chóng ngờ rằng họ chưa kể chuyện này cho ai nghe ngoại trừ trò chuyện với nhau - có nghĩa cô chính là vị thính giả thật sự đầu tiên của họ; vì họ quây quần quanh cô như trẻ con bu quanh gối mẹ, người nào cũng cố làm cô chú ý, đôi khi cả ba còn nói cùng một lúc, cướp lời nhau một cách hào hứng.
8 Winnie không tin vào cổ tích. Cô bé chưa từng khao khát có được cây đũa thần, không hề ao ước sánh duyên cùng hoàng tử, và còn coi thường - hầu như lúc nào cũng vậy - những con yêu tinh của bà nội.
9 Mặt trời tháng Tám leo lên treo mình ở chính giữa bầu trời suốt một giờ chói lóa, nhưng cuối cùng lại lăn bánh về phương Tây trước khi cuộc hành trình của họ kết thúc.
10 Winnie từ nhỏ đã lớn lên trong trật tự và ngăn nắp. Cô bé đã quen sống như vậy rồi. Trước những nỗ lực không thương tiếc của bà và mẹ gộp lại, ngôi nhà nơi cô sống đành miễn cưỡng chào thua để bị quét dọn, lau chùi, chà rửa luôn luôn đến khi sạch bóng mới thôi.
11 Đó là một bữa tối thật ngon miệng, gồm có bánh rán, thịt muối, bánh mì và xốt táo, chỉ có điều họ ngồi mỗi người một chỗ trong phòng khách chứ không phải quây quần quanh bàn ăn.
12 Trời chiều cháy rực loang lổ sắc đỏ, hồng, cam, và ánh phản chiếu của nó lay động trên mặt hồ như vệt loang ra từ một hộp màu vẽ. Vầng dương đang hạ xuống nhanh chóng, đỏ mượt tựa lòng đỏ trứng gà, và phương Đông đã thẫm dần thành tím rịm tự lúc nào.
13 Một lúc lâu sau đó, gã đàn ông mặc bộ đồ vàng trượt xuống khòi yên ngựa và cột con ngựa già nhà Tuck vào song rào nhà Foster. Gã thử mở cánh cổng. Nó không khóa.
14 Gia đình Tuck chẳng còn việc gì khác phải làm ngoài chuyện đi ngủ. Trời tối quá không thể xông qua ra ngoài tìm tên trộm ngựa, vả lại dù sao đi nữa, họ cũng chẳng biết hắn đã lấy ngựa vào lúc nào và trốn đi đâu.
15 Tại làng Treegap, cũng vẫn là ánh trăng ấy phủ màu trắng bạc trên mái ngôi nhà đừng-đụng-vào-tôi, nhưng bên trong nhà thì đèn vẫn còn thắp.
"Đúng vậy", người mặc đồ màu vàng nói.
16 Viên cảnh sát khu vực to béo đang ngái ngủ. Ông thở khò khè khi nói chuyện. Mà ông nói đến là nhiều chứ, tức là hai người bọn họ: ông và gã đàn ông mặc đồ vàng - lên đường đi đến giờ.
17 Đó là sáng thứ hai liên tiếp của cô bé Winnie Foster thức dậy sớm. Ngoài trời, trên hàng cây ven hồ, chim chóc đang đón chào ngày mới bằng khúc hoan ca như của cả một ban kèn đồng.
18 Và thế là bữa sáng họ lại ăn bánh rán tiếp, nhưng có vẻ như chẳng ai nề hà chuyện đó cả.
"Không con nào cắn câu à?" Bà Mae hỏi.
"Dạ không," Miles nói.
19 Người mặc đồ vàng bước vào gian phòng khách ngập tràn ánh nắng. Gã đứng đó một lúc, nhìn một lượt xung quanh, từ bà Mae, Miles, Jesse, ông Tuck và cả Winnie nữa.
20 Winnie đứng đó, má áp vào ngực ông Tuck, cánh tay ôm chặt lấy người ông. Cô run rẩy, hai mắt nhắm tịt. Cô có thể cảm thấy hơi thở gấp gáp của ông. Bầu không khí lúc này yên lặng đến rợn người.