1 Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại, dòng chữ trên danh thiếp nhận được vẫn là “Watarai Mao”. Biết là bất lịch sự nhưng tôi không thể không so sánh cái tên in trên danh thiếp với gương mặt người ngồi đối diện.
2 Không khí buổi sáng đang rất căng thẳng chợt Mao ợ một tiếng, phả ra mùi cá hồi nướng vừa ăn ban nãy. “Tớ xin lỗi. ” Hơi thở đi kèm câu nói có màu trắng.
3 Việc chăm lũ cá cảnh vốn do tôi đảm nhiệm chẳng biết từ lúc nào đã chuyển sang Mao. Mao dồn hết tình cảm cho lũ cá vàng đuôi quạt, đến nỗi còn đặt tên cho cả năm con.
4 Hình như rúc vào lưng là cách làm nũng chỉ có ở Mao. Và cách đó đem áp dụng với tôi cực kỳ hiệu quả. Tôi chợt nghĩ vậy trong lúc nghe dàn đồng ca của lũ ve vọng vào qua cửa lưới.
5 Sắc mặt tốt. Không sốt. Vẫn đi làm đều. Nếu chỉ nhìn qua thì không thể phát hiện được sự thay đổi của Mao. Tuy nhiên, tôi vẫn có cảm giác nàng đang mất dần sức sống.
6 Mao bảo xuống nhà lấy báo buổi sáng rồi biến mất luôn. Mao vốn tùy hứng nên ban đầu tôi tưởng nàng mải nói chuyện với ai đó mà quên việc cần làm. Nhưng một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy nàng về.