1 Trong một bữa tiệc. . .
Anh bắt đầu từ mắt cá chân cô, đó là mắt cá chân đáng thèm nhất mà anh từng nhìn thấy, tiếp đến anh lướt mắt dần tới đầu gối cô và lên cao hơn nữa.
2 Luke đã đi.
Anh ấy thậm chí không mang bàn chải đánh răng của mình, nhưng cô biết chắc anh đã ra đi. Đó là một thực tế, một sự chắc chắn thậm chí còn mãnh liệt hơn so với lưỡi cắt hình tia chớp rọi sáng khắp phòng tắm dưới ánh sáng màu xanh trắng gay gắt.
3 Blake nhún vai. “Tôi đoán tôi đến giải quyết hậu quả. ”
Vẫn cảm thấy như thể cô đang mắc kẹt giữa cơn ác mộng. Josephine nhìn chòng chọc anh với vẻ khó hiểu.
4 “Em có thể trở lại sàn diễn. ” Blake nói thầm.
Nhưng Josephine lắc đầu. Những ngày đó cô trông như gia súc được treo lên để người mua đánh giá chọn lựa.
5 Josephine nhìn Blake hoài nghi. “Anh và Kim đã hủy hôn ước?”
Anh mím chặt môi. “Đó là những gì anh muốn nói. ”
“Nhưng tại sao?”
Blake nhìn cô chằm chằm, anh nghĩ cô nên quan tâm đến mớ lộn xộn của đời cô trước khi lo về chuyện của anh.
6 Josephine nhìn băng qua giường đến chỗ Blake đang đứng, bắt được ánh nhìn rực lửa của anh, hình dung một chuyến phiêu lưu tình ái hay tốt hơn nên quay trở lại hiện thực cứ xoay vòng trong tâm trí cô.
7 Đó là câu hỏi đánh thức những hồi ức buồn. Josephine ghi nhận cái nhìn đanh thép trong mắt anh. Giờ cô cảm thấy gì về Luke? “Em không biết. ” cô nhỏ giọng
Cơn ghen tuông bất ngờ ập tới mà không có sự báo trước.
8 Cuối tuần là ngày tồi tệ nhất, theo nhận định của Blake. Ít nhất những ngày trong tuần, hầu hết ban ngày là ở văn phòng và dành buổi tối cho sinh hoạt cá nhân.
9 “Em vẫn còn dỗi à?” Blake thì thầm, nghiêng người về phía bàn tiếp tân hưởng thụ khung cảnh động lòng người. Bầu ngực trắng sữa nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện được họa nét một cách tài tình qua lớp vải cao cấp cashmere.
10 Josephine không kiểm soát nổi đôi tay run như điên của cô. “Anh đã tìm thấy Luke?” cô nói khe khẽ. “Ở đâu?”
Blake đánh giá cẩn thận nét mặt cô. “Chồng em đang ở trên một bờ biển tại Bali.
11 Josephine ít khi nỗi giận vô cớ, nhìn trừng trừng Blake ở bên kia bàn cà phê. “Đây là những điều vớ vẩn nhất tôi từng nghe, anh đề cao mình hơi quá, Blake! Niềm kiêu hãnh của anh đã tâng bốc bản thân - nghĩ chỉ một đêm với anh - một đêm,” cô lặp lại trong sự hoài nghi.
12 Josephine buộc lòng dửng dưng. “Tôi nghĩ anh đã quên chuyện xảy ra đêm hôm đó. ” cô lặng lẽ nói.
“Quên?” Blake lặp lại hoài nghi, kể từ lúc cô chuyển đến sống chung, mỗi giây trôi qua anh luôn nhớ về nó.
13 Blake xông thẳng vào căn hộ tầm tám giờ, mặt tối sầm như giông tố kéo đến, tìm thấy Josephine đang nướng gà trong bếp, khi cô khom người lấy hai cái đĩa từ lò vi sóng, chiếc váy tinh tế ôm khít đường cong mềm mại ở mông cô.
14 “Blake!” Josephine thở hổn hển, anh mất kiên nhẫn giật bung nút cuối cùng để lộ ra bờ ngực trắng sữa mà nội y không thể che phủ hết.
Cả cuộc đời anh dường như chỉ chờ đợi thời khắc này.
15 Blake tiếp nhận điện thoại và cố vươn tới trao một nụ hôn gấp gáp trên môi Josephine, nhưng cô thì uốn éo bên dưới muốn đẩy anh ra, khuôn mặt giận như sấm sét, bầu ngực trần cọ sát liên tục lên ngực anh.
16 Một khoảng dài im lặng, Josephine cảm thấy đất trời cuồng quay “Ôi, trời ơi!” cô rên.
Blake ngay lập tức hiểu vấn đề và đôi mắt điên tiết nhìn thẳng vào cô, “Nó không phải con tôi,” anh gầm lên.
17 “Em đã có câu trả lời cho chính câu hỏi của mình chưa, em yêu. ” anh nói lè nhè.
Josephine chớp mắt. Anh gọi cho phòng tiếp tân chỉ định rằng anh cần gặp cô gấp, đó là tại sao cô có mặt ở đây.
18 Chiếc xe băng băng dọc suốt các quốc lộ London đông đúc, Josephine cố phân tích các sự kiện mới thu nhập được. Luke đã quay về. Hiện ở London.
“Anh ta đã trở về bao lâu rồi?”
“Một hai tuần, anh đoán hắn án binh bất động để khỏi bị phát hiện, nhưng anh vẫn tìm ra ngay khi hắn đặt chân đến England.
19 Blake nheo mắt không tin. “Lặp lại lần nữa. ”
“Em không thể lấy anh. ”
Lặng im. “Nói cho anh biết tại sao? Đừng nói với anh là em không yêu anh, chỉ riêng điều đó là anh chắc chắn nhất.