1 Năm 1815, mười năm trước khi câu chuyện của chúng ta bắt đầu. . . Có bốn nguyên tắc chi phối mối quan hệ giữa Gareth St. Clair và cha anh để anh dựa vào đó mà duy trì thái độ hài hước và sự tỉnh táo nói chung.
2 Ba mươi phút sau, và đâu đó không xa, một con chó nhỏ tru lên đau đớn. Thật không may, không có ai nghe thấy tiếng nó giữa sự hỗn loạn ầm ĩ. . . Trên thế gian chỉ có một người mà vì người đó, Gareth mới chịu ngồi lịch sự và lắng nghe bản nhạc thật sự tệ hại, tình cờ người đó lại là Bà Ngoại Danbury.
3 Ba ngày sau, và nam chính của chúng ta rút ra được bài học rằng người ta không thể nào trốn chạy khỏi quá khứ. “Có một người phụ nữ tới gặp ông, thưa ông.
4 Vào thời điểm mà cuộc đời Hyacinth cuối cùng cũng trở nên lý thú gần bằng Priscilla Butterworh. Trừ cái bờ vực, tất nhiên. . . Hyacinth khấp khởi chờ đợi khi Anh St.
5 Buổi chiều hôm sau, trong căn phòng khách của Phu Nhân Pleinsworth đáng mến. Vì một lí do lạ lùng khó đoán, những nhánh cây được gắn vào đàn piano. Và một cô gái nhỏ có một cái sừng cắm trên đầu.
6 Thứ Ba tuần sau, trong phòng vũ hội Nhà Bridgerton. Những cây nến được thắp lên, âm nhạc réo rắt trong không trung, và buổi tối dường như được tạo ra dành cho sự lãng mạn.
7 Mười phút sau, và phân cảnh của chúng ta được chuyển đến hành lang. Gareth thường chẳng có hứng thú với những vũ hội lớn; chúng nóng bức và đông đúc, và mặc dù anh rất thích khiêu vũ, anh thấy mình thường dành phần lớn thời gian trò chuyện nhàn nhã với những người anh không thật sự quan tâm.
8 Sáng hôm sau. Nữ nhân vật chính của chúng ta đang ngồi trên giường, tựa người lên gối. Cuốn nhật ký ở ngay bên cạnh, nhưng cô không cầm lên. Cô đã mường tường lại nụ hôn đó trong đầu khoảng bốn mươi hai lần.
9 Tối thứ hai. Nam chính của chúng ta, anh đã giành phần lớn cuộc đời cho những theo đuổi liều lĩnh, sắp khám phá ra cảm giác kỳ lạ khi là người thận trọng nhất trong bộ đôi.
10 Buổi sáng hôm sau. Hyacinth vẫn đang trong tâm trạng tuyệt vời. Thật không may, mẹ cô đã bình phẩm về chuyện đó trong bữa ăn sáng nhiều lần đến mức Hyacinth bị buộc phải bỏ trốn và tự nhốt mình trong phòng ngủ.
11 Mười lăm phút sau. Hyacinth hoàn toàn không hề hay biết cuộc đời cô sắp sửa sang trang. “Người hầu của cô kín miệng chứ?” Gareth hỏi, ngay khi anh và Hyacinth đứng trên con đường lát đá trước nhà Số 5.
12 Hai mươi phút sau, sau một cuộc cuốc bộ dài và im lặng. Thật đáng kinh ngạc, Gareth nghĩ với nhiều hơn chút cảm giác ghê tởm bản thân, làm sao một cuộc đụng độ với nam tước lại có thể phá hỏng một ngày tuyệt vời.
13 Chỉ một tiếng đồng hồ sau. Như chúng ta đã nhận xét khi nãy, khi nam chính của chúng ta đã dốc tâm trí vào một việc gì. . . Và chúng ta đã đề cập hôm nay là Thứ Ba chưa nhỉ? “Hả?” Phu Nhân Danbury nói the thé.
14 Hai tuần đã trôi qua. Toàn Luân Đôn đều biết Hyacinth sắp trở thành Bà St. Clair. Gareth đang vui thích thân phận mới là một Bridgerton danh dự, nhưng dù vậy, anh vẫn không thể không chờ mọi mảnh ghép rơi vào vị trí.
15 Bên trong thư viện Nhà Clair. Chẳng có lí do gì phải thuật lại hành trình qua Mayfair, ngoại trừ ghi chú năng lượng và nhiệt huyết dồi dào của Hyacinth, và sự thiếu hụt những thứ đó của Gareth.
16 Vẫn ở tại con hẻm. Gareth đang nhìn vào nơi lẽ ra phải có Hyacinth. Anh không bao giờ muốn trải qua cảm giác này lần nữa. Trái tim Gareth ngừng đập. Hyacinth ở nơi quái quỷ nào? Cô có gặp nguy hiểm không? Đã tối muộn, và mặc dù họ đang ở trong khu vực sầm uất dành riêng cho tầng lớp trên của Luân Đôn, những tên trộm cắp và cướp đường vẫn có thể lẩn khuất đâu đây, và - Không, cô không thể trở thành mồi của những thủ đoạn bẩn thỉu.
17 Giờ uống trà ở nhà Số 5. Hyacinth đang ngồi cùng mẹ trong phòng khách, lúc nào cũng là một hoàn cảnh nguy hiểm khi người ta đang có một bí mật. “Anh St.
18 Chiều muộn hôm đó, tại phòng làm việc trong căn hộ nhỏ của Gareth. Nam chính của chúng ta đã đi đến kết luận đã đến lúc phải hành động. Anh không nhận ra Hyacinth đang sắp sửa phổng tay trên anh.
19 Ngày Thứ Ba tiếp theo. Tất cả những chuyện quan trọng có vẻ đều xảy ra vào một ngày Thứ Ba phải không nhỉ? “Nhìn xem cháu có gì này!” Hyacinth cười toe toét khi cô đứng trong ngưỡng cửa phòng khách của Phu Nhân Danbury, tay cầm cuốn Cô Davenport và Hầu Tước Đen Tối.
20 Tối muộn hôm đó. Thật ra thì khá là muộn. Những nỗ lực phiên dịch của Hyacinth phải bị hoãn lại vì một bữa ăn tối gia đình dài dằng dặc, theo sau là một trò chơi đố chữ lâu như không bao giờ kết thúc.