1 Chương 1"Cậu tốt số thật!" Tin Nancy, cô bạn thân nhất của tôi, thì cứ việc xem xét sự việc dưới góc độ đó đi. Nancy đúng là một đứa lạc quan. Không phải tôi là đứa bi quan hay gì đó đâu nhé.
2 Tôi nghĩ, đầu cần quá đáng như vậy. Cứ nổi như thế thì có gì là sai nào. Mà thực ra còn rất thú nữa là đằng khác. Bạn có thể nằm đó mà đọc sách, hoặc nếu cuốn sách chán quá, hoặc bạn đọc hết rồi mà lười không muốn đi ra lấy cuốn khác hay gì gì đó, thì có thể quan sát ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước phản chiếu lên những tán lá phía trên đầu.
3 Chương 2Mà cũng có thể tôi chỉ nghĩ là mình trông thấy mà thôi. Nhưng tôi tin rằng tôi nhìn thấy có thứ gì đó qua những rặng cây chẳng phải màu xanh, nâu hay bất kỳ màu nào khác.
4 Chương 3Nhưng tôi không gặp lại. Hay ít ra thì không gặp lại ở trong công viên. Mà cũng không phải vào tuần sau đó. Bố và tôi ngày nào cũng chạy - cùng giờ với ngày đi chạy đầu tiên - nhưng tôi không còn trông thấy ai trong hẻm núi đó nữa.
5 Chương 4Tôi hét lên một tiếng và suýt nữa thì ngã nhào khỏi cái phao. "Ôi, xin lỗi," Will nói. Lúc trước anh ta đang mỉm cười. Sau khi tôi hét một cái, anh ta thôi luôn.
6 Chương 5Ngày hôm sau, tôi bắt xe buýt đi học. Cũng không đến nỗi quá tệ như tôi tưởng. Liz, đứa con gái trong đội tuyển chạy việt dã cũng sống gần đó, đang đứng đợi ở điểm dừng xe, thế là chúng tôi bắt đầu chuyện trò, rồi cuối cùng ngồi cạnh nhau.
7 Chương 6Thực ra, một khi tôi đã len qua được bụi gai chắn đầu tiên thì cũng thấy không đến nỗi nào. Càng vào sâu trong rừng, không khí thậm chí còn lạnh hơn cả chỗ đường chạy.
8 Chương 7"Xin lỗi," Will nói, bất ngờ bật cười, đưa tay lùa qua mái tóc nâu sẫm. "Tôi không nên phàn nàn thì hơn. Bố tôi muốn tôi vào học ở một trong những ngôi trường tốt nhất trên đất nước này, ông ấy sẵn lòng chi trả học phí, và tôi thì vào được đó chẳng khó khăn gì.
9 Chương 8Tôi chưa bao giờ là một đứa con gái điệu đà. Tôi chưa bao giờ sưu tầm thú nhồi bông hay quan tâm lắm đến chuyện ăn mặc. Tôi chưa bao giờ đi làm móng tay móng chân, mái tóc tôi lúc nào cũng dài y như nhau vì tôi lười đi cắt tỉa hay làm tóc thường xuyên lắm.
10 Chương 9Tôi bảo Stacy và Liz đi cùng. Không đời nào tôi đến bữa tiệc một mình mà chẳng quen ai ngoài chủ nhà, cái người mà chắc chắn là bận bịu khách khứa, làm gì nói chuyện với tôi được.
11 Chương 10"Ô, chào Elle," Will nói khi trông thấy tôi. Tôi thực sự phát sợ cái điều mình vừa mới thấy, sợ đến mức chẳng hề run lên khi nghe anh ấy gọi mình là Elle nữa.
12 Chương 11Điều đầu tiên là có một đám mây bay qua mặt trăng, chắn mất ánh sáng duy nhất để bọn tôi nhìn được. Thứ hai là, cánh cửa lối đi của goá phụ bất ngờ mở tung, và con Cavalier lao đến chỗ chúng tôi, theo sát là một người.
13 Chương 12Stacy và Liz chẳng mấy vui vẻ khi thấy tôi đi rõ lâu, mãi mới ra đến xe. "Giời ạ, cậu làm cái gì thế không biết?" Stacy nói khi cuối cùng tôi cũng lê bước xuống đồi, tiến về chỗ hai đứa.
14 Chương 13Việc đó thật chẳng dễ dàng gì, vì không còn nhiều chỗ. Tôi ngồi xuống và thấy mình bị kẹp giữa Marco và Lance, trong khi Jennifer thì ngồi ở một chỗ bất tiện - hay là đáng ghen tị, tuỳ theo cách bạn nhìn nhận - giữa Lance và Will.
15 Chương 14Đây không phải là làn nước trong suốt, tĩnh lặng như ở bể bơi nhà tôi. Đây là thứ nước biển mờ đục, sâu thẳm, dậy sóng. Dưới kia còn có thể có cá mập.
16 Chương 15Marco không bao giờ nói nốt được câu đó. Bởi vì Lance không còn bị Will giữ lại nữa, lao về phía Marco với tất cả sức lực. Hai người đổ rầm xuống sàn thuyền Pride Winn với một lực mạnh đến nỗi khiến con thuyền chao đảo.
17 Chương 16Lần này, tôi không hét lên. Thậm chí cũng không ngạc nhiên cho lắm khi thấy anh ấy. Theo một cách tôi không thể giải thích, dường như việc anh ấy ở đây là tự nhiên thôi.
18 Chương 17Sáng hôm sau, tôi là người đầu tiên đến lớp của thầy Morton. Thậm chí cả ông ta cũng còn chưa đến. Tôi ngồi xuống hàng ghế đầu, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường.
19 Chương 18Tôi tự nhủ với bản thân là mình điên rồi. Tôi tự nhủ bản thân là mình ngớ ngẩn rồi. Tôi tự nhủ với chính mình rất nhiều. Nhưng tôi vẫn làm. Thay vì nhập hội với Liz và Stacy đi ăn trưa - cô nàng báo với tôi rằng "lễ gia nhập" cho tôi đã được lên lịch vào tuần cuối tuần này - thì tôi làm một việc mà tôi luôn luôn làm cứ khi nào không biết phải làm gì khác: tôi gọi điện ẹ.
20 Chương 19Nửa tiếng sau, khi chiếc taxi dừng lại trước một toà nhà chung cư, tôi đưa cho tài xế gần hết nửa số tiền mang theo trong người - 8 đôla, tôi cũng chỉ còn chừng ấy để một lúc nữa trở lại trường - tôi cũng vẫn không quanTôi không quan tâm chuyện mình đang ở một nơi ở Annapolis, nơi chưa từng đến bao giờ.