21 Hoàng Hiểu Đông đang nghĩ lung tung, nên không nhìn thấy Phan Thùy Lưu, đôi đũa hắn cầm vẫn gấp thức ăn như cũ. Phan Thùy Lưu miệng đang nhai thức ăn phải trợn mắt khi trông thấy hắn như vậy, đôi đũa liền dừng giữa bàn ăn:
- Đông, không sao chứ, cậu đang mộng du lúc này nữa!
Hoàng Hiểu Đông chỉ hở mới gật đầu, liền cười nói mà lảng sang chuyện khác khi trong thấy miệng Phan Thùy Lưu vẫn còn ngồn ngộn thức ăn chưa nhai:
- Lưu, miệng cậu sao lại to ra như vậy!
Hoàng Hiểu Đông lại giả làm mặt nghiêm túc, liền nhắc Phan Thùy Lưu:
- Cậu nên ăn khép miệng lại, không sẽ bị rớt ra ngoài đó!
Mặt đỏ bừng bừng có chút ngượng với Hoàng Hiểu Đông, đã nuốt hết thức ăn trong miệng, lại cầm một cốc nước mà uống ừng ực rồi thở ra một hơi, vẻ mặt liền bừng tỉnh lại nói với Hoàng Hiểu Đông:
- Lúc nãy cậu sao vậy, tự dưng mặt đờ đẫn vậy!
- Ăn nhanh đi, mình còn quay lại khách sạn!
Hai người lại im lặng mà ăn nhanh chóng, liền gọi tính tiền, Hoàng Hiểu Đông lại trả thay Phan Thùy Lưu.
22 Hoàng Hiểu Đông dùng thang máy ở trong khách sạn này mà đi lên các tầng trên của khách sạn, Hoàng Hiểu Đông cũng đang mò mẫn mà ấn được vài số đơn giản vì Hoàng Hiểu Đông cũng không biết dùng thang máy, một cách rành rõi.
23 - Cậu quản lý, khách sạn có cháy nổ, xảy ra lúc nào vậy!
- Gọi xe chữa cháy chưa!
Hoàng Hiểu Đông và đám nhân viên đi ra, đã bị đám khách bắt lại hỏi, vẻ mặt ai cũng có chút hiếu kỳ nhìn lên tầng cao khách sạn, nhưng lại thấy khách sạn như không hề có vấn đề gì.
24 Hoàng Hiểu Đông đã rời khỏi bàn làm việc, mà đi vào trong phòng giám đốc, Lu Nhiên và Phan Thùy Lưu lại đang ở trong đây, khi thấy Hoàng Hiểu Đông đi vào, Lu Nhiên liền hỏi:
- Ở ngoài còn ai không!
Hoàng Hiểu Đông lắc đầu, lại trả lời như đã xử lý xong “mấy vị khách đều đã về lại phòng”, hơi ngập ngừng Hoàng Hiểu Đông lại nói tiếp “anh Ngô Kính Dương lúc nãy, vừa mới thuê phòng ở khách sạn”.
25 Phòng số mười năm, Phan Thùy Lưu chỉ vừa mới đi tới đã thấy cửa phòng mở ra, đi ra chính là Ngô Kính Dương, thanh niên này đã chắn đường Phan Thùy Lưu, choàng vai lấy cô, hỏi:
- Em là nhân viên khách sạn!
- Em làm quản lý ở đây!
Phan Thùy Lưu liền ngăn cản bàn tay Ngô Kính Dương đang choàng lấy mình ra, lại hỏi Ngô Kính Dương:
- Anh cần em giúp đỡ gì không!
Ngô Kính Dương có chút bực bội khi bị hất tay ra, nhưng liền nhanh chóng cười tươi, giọng nói như là đùa với Phan Thùy Lưu:
- Em dọn giúp anh cái phòng, nhân viên bọn em không dọn phòng để nó dơ quá!
Phan Thùy Lưu nhìn vào trong phòng, cửa không mở hết, lại nhìn Ngô Kính Dương, nửa cười nửa không làm cho Phan Thùy Lưu không chút yên lòng, liền lấy điện thoại ra bấm số, lại nói với Ngô Kính Dương:
- Để em gọi nhân viên lên dọn phòng giúp anh!
- Em làm quản lý ở khách sạn! Tên em là gì!
Ngô Kính Dương lần này gật đầu, lại hỏi tên Phan Thùy Lưu, nên không nhìn thấy ý định của Ngô Kính Dương, bị khách hỏi, Phan Thùy Lưu đang xem danh bạ cũng liền trả lời:
- Lưu! Thùy Lưu ạ!
- Em dọn phòng giúp anh, anh có việc bận, phải đi!
Ngô Kính Dương đã đi qua Phan Thùy Lưu khi đã dặn xong, nhưng vẻ mặt Ngô Kính Dương lại không hề tốt, lại đang mắng nhỏ trong lòng, cô gái Lu Nhiên “Nhiên, em lại từ chối anh”.
26 Nơi đường chánh, hướng tới một trung tâm thương mại ở bên đường, lúc này ánh nắng nhẹ cũng đã buông xuống thành phố, ánh chiều tà len lói khắp nơi, ánh nắng vàng ươm dần tắt.
27 Đứng ngay quầy tính tiền ở trung tâm thương mại, đã lấy được hóa đơn tính tiền, Hoàng Hiểu Đông liền đi ra tới cạnh Lu Nhiên đi cùng đã kéo tay hắn. Lu Nhiên cười vui, hỏi hắn:
- Anh tính đi mua đồ!
Hoàng Hiểu Đông gật đầu, liền đã bị Lu Nhiên kéo đi, khi mà hai người đều tay xách nách mang.
28 Hoàng Hiểu Đông đã đưa xe xuống tầng hầm, Lu Nhiên đã đậu xe trước lối vào chung cư cũ.
- Anh quản lý ở phòng mấy!
Hoàng Hiểu Đông bước lững thững, đang vuốt đầu tóc nhìn Lu Nhiên, mà có chút căng thẳng, nhưng cũng liền trả lời khi thấy Lu Nhiên đã mở cửa xe:
- Mình ở căn số 18, ở tầng trên, phải leo cầu thang!
- Như vậy thì mỏi chân, ở đây không có thang máy sao, chung cư mà!
Lu Nhiên lại than với hắn, đã vỗ vỗ chân, Hoàng Hiểu Đông thì lắc đầu, nhìn Lu Nhiên đứng gần xe hơi, với dáng ưỡn ngực tựa mông vào thân xe trông như là người mẫu tạo dáng xe.
29 Từ trong phòng, Hoàng Hiểu Đông vẫn đang nhìn theo Lu Nhiên đã rời khỏi nhà thuê của hắn, giọng nói của bác gái bên cạnh nhà thuê của hắn, mới làm Hoàng Hiểu Đông giật mình đã chạy nhanh ra, bước chân cũng nhanh hơn, mà xuống bậc thang, ra chỗ lối vào, nhưng đã không còn thấy xe hơi của Lu Nhiên đã đậu ở đây trước đó, cô ấy đã rời đi.
30 Xe của người này liền chở Phan Thùy Lưu đi ăn đêm. Đây có lần gặp mặt đầu tiên của Phan Thùy Lưu, cũng có chút do dự với anh trai này, không biết anh ta có ý định gì với mình.
31 - Em ăn món gì!
Lu Xuy Anh xem thực đơn rồi lại xoay lại đưa Phan Thùy Lưu xem, hỏi Phan Thùy Lưu muốn ăn món gì. Có chút gật đầu, Phan Thùy Lưu xem món ăn nhưng lại mang chút khó xử không thể nào gọi được món ăn, liền nói với Lu Xuy Anh:
- Anh chọn món đi, gọi em mấy món này này!
Lu Xuy Anh không từ chối.
32 Trong một phòng khách sạn, đã thấy bốn cậu trai ngồi đây, đang dùng rất nhiều bia.
- Giờ cậu có đi không, tới quán bar nè, mấy bạn nữ đang đợi mình đấy!
- Đi quẩy nào!
Ngô Kính Dương, Lu Xuy Anh đã nghe thấy hai cậu bạn đang uống cùng mình nói như vậy với hai người.
33 Hoàng Hiểu Đông nhìn Phan Thùy Lưu rồi lại đi tới sát cạnh khi đã đứng rất gần, liền ôm chặt lấy Phan Thùy Lưu đang tròn xoe mắt với hắn vì cái ôm chặt này, cũng đã nghe thấy giọng Hoàng Hiểu Đông:
- Mình ôm cậu một chút cho ấm nha!
Vừa dứt câu thì cũng đã ngừng ôm Phan Thùy Lưu lại nhìn đồng hồ đeo tay:
- Trễ rồi, về phòng ngủ thôi!
Hoàng Hiểu Đông ngẩn đầu nhìn lên thì đã thấy Phan Thùy Lưu đang đi xuống khỏi sân thượng chung cư cũ, trong dáng vẻ rất tự nhiên, còn nói với Hoàng Hiểu Đông đang nhìn theo ngơ ngác:
- Về ngủ thôi anh!
- Mai lại không dậy nổi!
Hoàng Hiểu Đông cũng liền đi theo sau rồi nói như vậy.
34 Hoàng Hiểu Đông đã đi xuống sau, đã không còn thấy Phan Thùy Lưu đã đi cùng với Lu Xuy Anh. Nhưng hắn thì đã bị Lu Nhiên gọi:
- Anh quản lý, nhanh lên, lên xe em!
Lại nhìn Hoàng Hiểu Đông đang giống như kẻ mất hồn, giống như bị trúng gió nên liền hỏi từ trong xe, với cửa kính xe đang mở:
- Anh quản lý, anh không bị cảm chứ!
- Không, giám đốc, cô.
35 Đã chạy xe đi, Lu Nhiên vẫn cầm lái, Hoàng Hiểu Đông lại đang có chút ái ngại, nhưng chỉ biết nhìn thẳng mang chút im lặng lúc này, hắn cũng không biết Lu Nhiên đang có ý gì với mình, lúc này chỉ biết cô ấy đang muốn đi hát cùng mình.
36 Tiếng nhạc dập dềnh, bồng bềnh đã rền vang vào tai hai người, bên trong là bảy đến tám cô gái cùng năm đến sáu cậu trai. Đang nhảy múa và hát hò. Rất vui nhộn.
37 Khi đã ngừng than vãn với Lu Nhiên, cậu trai này đã khoác vai Hoàng Hiểu Đông mà hỏi hắn:
- Anh tên gì đây, em mời anh một chai coi như ngày đầu gặp mặt!
- Anh uống với em vài chai đi!
Lại là một cậu bạn trai khác trong nhóm này, Hoàng Hiểu Đông lại lắc đầu, nói không biết uống.
38 - Ăn một chút gì rồi về, anh quản lý!
Lu Nhiên liền cùng Hoàng Hiểu Đông rời khỏi chỗ hát karaoke này, nhân viên trong quán cũng không hỏi chuyện hai người đi về, nhưng vẫn kiểm soát xe, có chút thắc mắc với hai người, nhưng cũng chỉ nhìn Lu Nhiên lái xe chạy đi.
39 - Về thôi em, còn đi đâu nữa thì đi!
Lu Xuy Anh uống cạn ly nước thủy tinh, liền đặt xuống bàn sau khi đã ăn xong, hỏi Phan Thùy Lưu cũng đã như vậy khi vẫn còn đang uống nước, vừa nghe hắn nói đã để xuống bàn.
40 Về lại chung cư của Hoàng Hiểu Đông, “giám đốc, gặp lại cô sau”, Hoàng Hiểu Đông bước xuống xe liền chào tạm biệt Lu Nhiên, đi bộ lên nhà thuê ở chung cư cũ này.
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12