1 Mặt trời ngã về tây, nhiệt độ cũng giảm dần theo, gió đêm thổi qua rèm cửa, làm lòng người vui vẻ.
Lục Minh Ngọc vừa viết xong một quyển kinh, buông bút xuống, đại nha hoàn Lãm Nguyệt lập tức bưng chậu rửa tay tới, hầu hạ nàng rửa tay.
2 Vừa bước qua năm mới, thời tiết vẫn giá rét đông lạnh vào tháng giêng.
Tại sân viện của tam phòng Lục gia, đi qua vườn hoa rộng lớn là chính phòng,trong phòng có một tiểu cô nương khoảng 6-7 tuổi đang nằm trên giường, mắt nhắm lại, trên người được trùm một cái chăn dày bằng gấm, cũng không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắm tái nhợt đầy suy yếu, môi anh đào lạnh đến tím tái, nhỏ giọng gọi phụ thân.
3 Khói trong bếp lan ra hòa nhập không khí đêm, màn đêm bao phủ cả bầu trời.
“ A Noãn, uống thuốc đi, uống xong bát này thì sáng mai sẽ khỏe lên”. Tiêu thị tự mình bưng chén thuốc đến bên giường, ôn nhu dỗ nữ nhi, Lục Vanh ngồi ở cuối giường, ánh mắt cũng nhìn về phía nữ nhi.
4 Trước khi Lục Vanh đến, Lục Minh Ngọc đã rửa mặt lại một lần nữa,làm cho mình bình tĩnh lại một lần nữa, muốn nói chuyện không ai nhận ra nàng mới vừa khóc.
5 Lần này nữ nhi bị bệnh rất nặng, có thể nói là như vừa trải qua một hồi sinh tử. Lục Vanh canh giữ ở bên giường, nghe tiếng hô hấp đều đều của nữ nhi, biết Lục Minh Ngọc đã ngủ say, hắn mới cầm lấy gậy trúc, khe khẽ gõ trên mặt đất, rời khỏi khuê phòng của nữ nhi.
6 Editor: Trang Thái
Đêm nay Lục Minh Ngọc ngủ cực kỳ yên ổn
Tuy rằng đã chết, nhưng lại lần nữa có cha mẹ bên cạnh, đời này còn gì hạnh phúc hơn?
Có lẽ là vì nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều ngày, nên sau khi nghe tiếng đại nha hoàn rời giường, Lục Minh Ngọc liền thức giấc.
7 Lục Minh Ngọc chạy một hơi tới nhà giữa mới dừng lại, phụ thân đi chậm, nàng ngược lại không sợ người đuổi theo.
“Cô nương có chuyện gì không hài lòng à?”
Cam Lộ ngồi xổm xuống trước mặt Lục Minh Ngọc, lo lắng tiểu cô nương chạy nhanh đổ mồ hôi sẽ cảm lạnh, chuẩn bị lau cho nàng, chỉ thấy khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng, không có ra mồ hôi, môi anh đào hơi nhếch lên giống như đang giận dỗi ai.
8 Editor: Trang Thái
Lục Trảm ngồi xuống không bao lâu, đại phu nhân đã dẫn hai đứa con đến.
“Sức khỏe A Noãn đã khá hơn chưa?” Đại phu nhân cung kính hành lễ với cha mẹ chồng, sau khi ngồi xuống liền gọi Lục Minh Ngọc đến bên cạnh, từ ái hỏi.
9 Trên đường trở về tam phòng, Lục Minh Ngọc không còn lí do gì để trốn tránh nữa, nhưng cũng không quá tình nguyện mà nắm tay của phụ thân, yên phận làm một câu gậy trúc dò đường nho nhỏ.
10 Lục Minh Ngọc dự định vẽ một tiểu viện của nông gia tặng cho tổ phụ, để giúp ông ấy nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp cùng tổ mẫu, nhưng nàng vẽ liên tục vài bức, lại đều thấy không vừa lòng, chắc do không có ông ấy, Lục Minh Ngọc không thể nào tưởng tượng cảnh tổ mẫu đứng ở trong sân viện nông gia.
11 Kiếp trước khi mẫu thân qua đời, Lục Minh Ngọc giữ đạo hiếu ba năm, sau khi mãn tang nàng cũng hiếm khi ra cửa, đến mười ba mười bốntuổi mới bắt đầu ra ngoài nhiều, nhưng cũng chưa từng chạm mặt với Sở Hành thống lĩnh quân đội kinh thành lần nào.
12 Ninh An Đường.
Sau khi Lục Minh Ngọc vội vã ôm tranh cuộn rời đi, Lan ma ma đứng bên ngoài một hồi lâu mới lặng lẽ đi đếm trước cửa nội thất, kéo tấm màn ra, nhìn thấy Chu thị bên trong đang ngồi chỗ bàn đọc sách, hơi hơi cúi đầu nhìn bức họa trong tay.
13 Lục Trảm đi trước, bước từng bước dài, Lan ma ma cố gắng mới có thể theo kịp ông, giữ vững khoảng cách mười bước.
Gió nổi lên, vào buổi tối tháng giêng thế này lại càng lạnh đến tận xương,Lan ma ma nhìn bóng lưng xanh biếc lạnh lùng của nam nhân ở đằng trước, chỉ cảm thấy cả người lạnh hơn.
14 Khi một nhà ba người đến Ninh An đường thỉnh an, thấy mẹ chồng hôm nay ăn vận thật thanh lịch tao nhã, Tiêu thị giật mình không thôi.
Gả vào Lục gia lâu như vậy, Tiêu thị đã sớm cảm thấy cách ăn mặc trang điểm của mẹ chồng hoàn toàn không hợp với khí chất của bà.
15 Lục Minh Ngọc hét lên một tiếng rồi im bặt, bởi vì nàng nhìn thấy cảnh khiến nàng còn khó chịu hơn cả chết.
Người cha tuy mù nhưng vẫn ngọc thụ lâm phong xuất chúng bất phàm của nàng, người cha nhìn như bình tĩnh xem mọi chuyện chỉ như gió thoảng mây trôi nhưng thật ra là không muốn xuất đầu lộ diện sợ bị người ta cười nhạo của nàng, trong lúc mẫu thân chạy về phía nàng cũng vội vã chạy theo.
16 Editor: Tapu
Chạy đến chân núi, Thủ Tĩnh vác Lục Minh Ngọc trên vai, kiểm tra phía sau vài lần, xác định không có ai theo dõi, liền sải bước đi sâu vào trong núi.
17 Không đợi Sở Hành suy nghĩ xem nên làm thế nào để dỗ nàng thì Lục Minh Ngọc đã xoay người, lau nước mắt, khuôn mặt đã lấy lại bình tĩnh.
Nàng cùng Thủ Tĩnh chỉ như bèo nước gặp nhau, cũng không phải là cảm tình gì sâu nặng, nàng chỉ cảm thông với hoàn cảnh của Thủ Tĩnh, thương tiếc cho một người mạng khổ, cũng không phải là quá thương tâm.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 19
19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 20
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.