1 Cầm trong tay tấm vé máy bay, Hạ Miều, một cô gái có gương mặt trắng noãn như búp bê và nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời, đang đứng trước cửa sân bay chụp một tấm ảnh selfie rồi gửi lên mạng cho bạn bè trước khi rời nước.
2 Người phục vụ cả người phát run, suýt nữa là té xuống đất, nhanh chóng ra khỏi phòng tìm người.
Những người này k phải là người hắn có thể đắc tội dc, chỉ một câu nói của họ thui hắn có thể chết ngay lập tức.
3 Nghe xong cô nói, mấy người đàn ông đều sững sờ.
Cô nói như vậy là ý gì? đều coi bọn họ là “vịt” hết sao?
Mạc Tuyết phụt một tiếng cười rộ lên, trong đôi mắt cười ánh lên tia giễu cợt đầy ác ý nói “K nghĩ đến mấy anh đây lại có một ngày bị xem là ngưu lang đấy!”
Câu nói này của Mạc Tuyết như châm dầu vào lửa, làm cho Hạ Miều bị họ nhìn với ánh mắt lạnh như băng, như hận k thể đem cô xé xát.
4 Phong Chi Âu cảm thấy kinh ngạc trước hành động của Hà Miều, vì từ trước tới giờ k ai chỉ nghe Thẩm Phi nói thế liền k tiếp tục cầu xin mà phớt lờ hắn.
5 Nhìn thứ hung tợn ấy của Phả Đế mà Hạ Miều vẫn kiên trì không cầu xin chúng tha cho. Cô nhắm mắt lại, cắn chặt môi, mắt đã nhoà lệ nhưng vẫn cố gắng không cho tiếng khóc của mình cất lên.
6 Nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn ác ma thầm nghĩ “Đẹp, thật đẹp, đó là một cảnh đẹp mê hồn mà tàn khốc, khiến người ta không thể không điên cuồng lên dc.
7 Khi cự vật của Thẩm Phi chôn vào huyệt động của Hạ Miều thì tử cung của Hạ Miều lại lần nữa nứt toạc, máu lại lần nữa trào ra.
“A…. . ” Hạ Miều khóc thét lên, cô lại lần nữa bị đày đoạ.
8 Thẩm Phi hơi thương tiếc mà vỗ vỗ vai Hạ Miều, an ủi cô nói: “Yên tâm đi, Phong Chi Âu là bác sĩ, sẽ có chừng mực, cô sẽ k chết đâu mà lo”
Nghe thấy lời dịu dàng của Thẩm Phi, cô ngước đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc của mình lên nhìn hắn.
9 Quả nhiên k ngoài dự đoán của bọn chúng, Hạ Miều vì hành động tàn nhẫn của bọn hắn mà đau đến nỗi tỉnh lại. Thân thể trắng ngần giờ đã thành mảng xanh mảng đỏ, máu từ hạ thể thì không ngừng tuôn ra đọng lại thành từng vệt đỏ trên nền thảm trắng nhìn như những đoá hoa bỉ ngạn đang nở rộ.
10 Mạc tuyết nhìn xuống Hạ Miều đang nằm trên nền đất, ánh mắt tràn đầy mỉa mai mà nói: “Sau khi bước vào cánh cửa này, thì cô cũng đừng mơ có thể rời khỏi.
11 Bác sĩ Nguyên Đản nhìn thấy Hạ Miều cả người đầy máu, hạ thể thì không ngừng tuôn ra máu thì chỉ chau mày mà nói: “cô ta đúng là hiếm thấy, có nghị lực cầu sống thật cao.
12 Convert and Edit by: Serpent-zuize-
Hạ Miều tĩnh lặng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Trời trong xanh mà mênh mông làm dấy lên khát vọng tự do mãnh liệt trong cô.
13 Hạ Miều không biết làm sao hình dung tâm trạng lúc này của mình. Cô vừa cảm thấy hưng phấn, cảm động nhưng cũng hơi tội lỗi.
Cô thừa nhận mình kề cận Lăng Vũ là vì có mục đích nhưng giờ phút này khi nhìn thấy nụ cười thiên chân vô tà ấy, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
14 “Mẹ à…con không sao, con tốt lắm, mẹ đừng lo lắng, điện thoại của con lúc mới đến Đông Kinh thì bị rớt hư rồi. Dạo này con bận một số việc nên chưa thể về.
15 “Đúng vậy!” Hạ Miều không hề do dự mà đáp lại.
Mạc Tuyết nhìn chằm chằm vào Hạ Miều, trong đáy mắt là sự ghen tức đến điên cuồng, nhưng khi hắn mở miệng thì khẩu thì chỉ có bình tĩnh và đầy quỉ dị: “Tại sao cô làm vậy! Cô với cậu ta chẳng qua chỉ quen nhau một thời gian ngắn.
16 Hạ Miều trừng to mắt nhìn Nguyên Đán mà chửi tục:
“Mẹ nó chứ…Anh mới là khác người! Các người mới là một bọn ma quỷ không bình thường! Muốn mổ thì mổ đầu mình trước đi, coi thử bên trong dây thần kinh nào bị bấn loạn rồi! Khốn nạn! Biến Thái! Điên khùng!”
Nhưng còn chưa chờ Hạ Miều chửi xong thì Nguyên Đán đã lắc đầu mà rời đi.
17 Bên trong căn phòng thứ nhất bên phải Hạ Miều, cô nhìn thấy một cô bé cỡ mười bảy, mười tám tuổi bị trói trên một cây thánh giá lớn, cả người bị dạng ra hình chữ đại.
18 Hạ Miều lần nữa ngẩng đầu, sự ngượng ngùng ban đầu qua đi. Vì là lần đầu nhìn thấy cảnh này, nên cô chưa chuẩn bị tốt, nhưng giờ cô đã quen dần rồi. Cô biết kế tiếp cô sẽ nhìn thấy những cảnh còn kinh sợ hơn thế, mà cô thì chỉ có thể bước tiếp thôi.
19 Nhìn rất xa như lại rất gần, như mà khoảng cách, làm cho người ta lo lắng a. . .
Hạ Nhiêu như căn bản không có nghe được những lời nói của Mạch Tuyết vẫn cho là binh thường và tiếp tục đi về phía trước,, đi đến gian phòng thứ ba
Bên tay trái gian phòng, hình ảnh lại làm cho cô nhíu mày.
20 Hai người vẫn gắt gao nhìn lại bên trong đang diễn ra chuyện gì, bên trong, la một cô gái tay chân bị trói buộc và bị treo lên cao giữa không trung, hai chân bị kéo ra hai bên một 90 độ, nơi tư mật bị lộ ra bên ngoài
Một người nam nhân từ từ bước tới tiểu huyệt của cô ta cây nhục bỏng nhỏ cứng và dài chuẩn bị cho vào, cô nhìn thấy cô ta hoàng toàn sợ hãy
sắc mặt cô ta chở nên xanh mở miệng tính nói điều gì đó, như cô biết được đó là sự kiu cứu
Nam nhân ấy cầm nhục bỏng bất đầu cho vào tiểu huyệt cô ta, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta sợ hãy
Nhục bỏng bất đầu cho từ từ vào tiểu huyệt đến được nữa đoạn thì dừng lại,
Nam nhân bất đầu đọng ra vào chậm rãi, tiểu huyệt bị xăm nhập miệng cô ta bất đầu những kiêu the lương và la hét không leu sau đó cô thấy cô đã
Đã nhận được nhưng tia khoái cảm và bất đầu thoả hiệp ưỡi mong phối hợp theo những nhịp ra vào của nam nhân
Lúc nàt bên tay cô giọng Mạch Tuyêt cất lan rất ôn nhu
“Còn tưởng rằng có thể kiên trì bao lâu đâu, chỉ vci chi động miệng tiểu huyệt đã thỏa hiệp, thật sự là làm cho người ta thất vọng.