41 Vì Phong Hổ cùng Minh Phong đi trị liệu cánh tay, nên đứa nhỏ Bội La của bọn họ bị lưu lại bộ lạc. Cũng may Bội La cũng không phải đứa nhỏ bình thường, nếu không đúng là thực đáng thương.
42 Phong Hổ gật mạnh đầu, sáp tới, từ phía sau ôm lấy Minh Phong, cùng cậu nhìn thứ trong hộp—— Minh Phong chỉ nhận ra vài loại—— bịt miệng, dây thừng, dương cụ giả cùng một ít còng tay xích chân nhìn qua đã biết công dụng… Còn có một ít thứ không biết tên, nhưng Minh Phong tin tưởng, Phong Hổ nhất định đã biết.
43 Hôm sau, Minh Phong lặng lẽ ngồi dậy, không kinh động tới Phong Hổ còn đang ngủ say. Cậu bảo Lam Việt giúp mình kiểm tra cơ thể thì phát hiện trong bụng cậu đã có một tiểu sinh mệnh đang bắt đầu sinh trưởng.
44 Minh Phong không để ý tới truy hỏi của Phong Hổ, vẻ mặt lạnh nhạt đi ở phía trước. Cậu cùng Bội La có thể nói cái gì, đơn chính là Bội La hỏi cậu cảm thụ khi sử dụng ‘đạo cụ’, Minh Phong liền ‘nhiệt tình’ nói Bội La có thể lập tức về nhà.
45 Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người muốn đi lấy muối đều không hẹn mà cùng tập hợp tới nhà Phong Hổ, đúng lúc là nhóm người này giống như lần săn bắn trước kia.
46 Để chiếu cố Minh Phong đang mang thai, mọi người cứ đi một đoạn thì dừng lại nghỉ ngơi, lúc đến bờ biển đã đi hết hai mươi ngày. Lúc mới bắt đầu, mọi người vẫn còn thực bi thương vì buổi sáng bị Minh Phong trêu cợt, sau đó được mỹ thực trấn an mới có thể dịu đi.
47 Cậu dựa vào người Phong Hổ, suy nghĩ chốc nữa nên dùng hải sản làm món mỹ thực gì, sau đó lại suy nghĩ bước phát triển tiếp theo của tộc nhân, vài ngày trước đó Lam Việt nói đã tìm được một loại thực vật giống như cây gai cùng cây đay, vừa lúc có thể dùng để chế tạo vải bố, còn tìm được thực vật giống cây dâu dại cùng cây vải bông, rốt cuộc có thể bắt đầu làm quần áo, cả bộ lạc chỉ có mình cậu mặc quần áo thực sự là rất khác loài.
48 Ngày thứ ba sau khi quyết định, sáng đó, Minh Phong vừa ăn điểm tâm xong, bởi vì cuộc sống một tháng nay sống quá nhàn nhã mà vẻ mặt cứ nhăn nhó, còn hít một hơi.
49 Đặt tên đúng là một chuyện thực phiền toái a!Minh Phong cùng Phong Hổ uể oải tựa vào nhau, nhìn đứa nhỏ ngủ thật ngọt ngào trong nôi, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi chu chu, bộ dáng thực hạnh phúc, thực vô ưu vô lự a.
50 Khoa Bố Đa nghe vậy thì lập tức vọt tới, đỡ lấy Phong Lộ. Thân hình Phong Lộ cũng cứng đờ, nhưng không giãy giụa, ngoan ngoãn tùy ý để Khoa Bố Đa dìu mình.
51 Một trăm năm, nói dài thì rất dài, mà nói ngắn cũng thực ngắn. Khoảng thời gian này tốc độ phát triển của nhân tộc tăng vọt, dân cư là vấn đề lớn nhất.
52 Mặc kệ thế nào, chuyện đã đáp ứng nhất định phải làm. Trong sự lưu luyến không rời của Minh Phong cùng Phong Hổ, đứa nhỏ bị mang đi. Lạc Âu không ngừng cam đoan mình tuyệt đối sẽ hảo hảo chiếu cố Phong Hiên, hơn nữa còn mau chóng trở về thì Minh Phong mới chịu buông tay.
53 Cho tới giờ xuất hiện chỉ là những nhóm phong lang nhỏ, bởi vì ly lỵ không cho phép đại quân phong lang tiến vào lãnh địa nhân tộc, giống như lời nhân tộc nói, chúng nó thông minh giảo hoạt hơn hỏa trư tộc rất nhiều, chúng nó biết rõ một khi đại quân phong lang tiến vào lãnh địa phía sau mình, đến lúc đó nó sẽ bị hình thành thế giáp công, ly lỵ tộc đối mặt với một số lượng phong lang khổng lồ, tình thế sẽ rất nguy hiểm!Vì thế, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng nhiệm vụ lần này rất đơn giản, đặc biệt Phong Báo còn mang theo rất nhiều tấm lưới, tin tưởng nếu bố trí chặt chẽ một chút thì chúng nó nhất định có thể tạo ra hiệu quả kì diệu.
54 Món ăn buổi tối đương nhiên là cua biển, Minh Phong đã sớm thèm nhỏ dãi từ lâu. Làm cua cần chú ý, có người nói luộc là tốt nhất, có người lại nói chưng ngon nhất, chính là biện pháp của cậu khác với người khác.
55 Sáng sớm hôm sau, Minh Phong toàn thân đau nhức tỉnh lại. Cánh tay Phong Hổ vẫn ôm chặt lấy cậu, vẫn còn chưa tỉnh. Nhíu nhíu mày, cậu bắt đầu vận nội lực trừ bỏ đau nhức trên người.
56 Mơ mơ màng màng tỉnh lại, vươn bàn tay mập mạp đầy thịt dụi dụi mắt. Mân mê cái mông nhỏ, bò dậy khỏi cái giường nhỏ song thân đặc biệt làm cho bé, xoay cái đầu nhỏ, kinh hỉ nhìn trên giường lớn cách đó không xa chỉ có một mình ba ba.
57 Phong lang đầu lĩnh hiển nhiên không ngời đến tình huống này, con ngươi lạnh lùng dữ tợn của nó hiện lên tia kinh ngạc cùng sát khí. “Tiếp tục công kích!” Phong Hổ gào lớn, bừng tỉnh mọi người đang kinh ngạc với thành quả công kích của mình.
58 “Xú tiểu tử kia đúng là đủ nhẫn tâm. ” Nghĩ tới vẻ mặt bi thương muốn chết của Văn Trạm lúc Bội La rời đi, Minh Phong thản nhiên nói. “Ngươi nói là Bội La đối với Văn Trạm?”“Đúng vậy, tiểu tử kia đi theo loan tộc chỉ vì muốn tách ra với Văn Trạm, hơn nữa còn khắc cốt ghi tâm, như vậy Văn Trạm không thể quên Bội La.
59 “Đương nhiên loại đau đớn này cũng không phải không thể tránh. Nếu ta có thể làm nó xuất hiện, tự nhiên cũng có thể làm nó biến mất. ”Phía sau, đám người xung quanh hết hứng thú bắt đầu tản đi.
60 “Chuyện thực thoải mái?” Văn Trạm không hiểu, hắn chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, bởi vì cá tính hướng nội nên cũng không có ai nói chuyện này với hắn, tuy bản năng biết một chút, nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ đứa nhỏ đang chớp chớp đôi mắt to tròn, cả người tản mát ra hơi thở tinh khiết lại đang nghĩ cách từng bước từng bước ăn tươi mình.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 50