21 Chu cái miệng nhỏ, Bội La chuẩn bị mở miệng. Minh Phong biết quá rõ Bội La liền thầm kêu một tiếng không tốt, Bội La người này nhất định sẽ nhân cơ hội trả thù.
22 Một ngày sau, bọn họ rốt cuộc đuổi tới gần vực thẳm, Minh Phong thông qua Lam Việt đã sớm biết bọn họ đang đánh nhau. Ba người tuy bị vây vào thế hạ phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không gặp nguy hiểm quá lớn.
23 Không dám tiếp cận, Minh Phong cẩn thật lách ra sau lùm cỏ, chọn một vị trí có thể che khuất mình, nhìn về phía cửa động kia, sau đó Minh Phong bắt đầu dùng cảm giác quan sát tình hình.
24 Minh Phong cùng Liễu nói cười đi tới trước. Vật nhỏ thật đơn thuần cũng thực thiện lương, tuy bề ngoài không dễ nhìn, nhưng Minh Phong lại là loại người coi trọng tâm linh chứ không phải bề ngoài.
25 Hôm qua, sau khi bé con kia xem Minh Phong là cây bạch đàn, tộc nhân ngõa đạt đối với Minh Phong không còn nửa điểm mới lạ, đương nhiên, ngẫu nhiên có vài ánh nhìn tò mò không thể tránh.
26 Phong Hổ mở mắt, đôi mắt vốn thành khẩn nhiệt tình tản mát hơi thở lạnh như băng, khí thế vốn thô bạo hào phóng cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Ngày mới bắt đầu, giống như bất kì buổi tối nào từ khi bế quan, Phong Hổ không hề chợp mắt, y dùng thời gian buổi tối để tu luyện nội lực cùng đấu khí.
27 Lúc đi ra tế đàn, Minh Phong liền thấy Liễu đang đứng ở cửa động chờ mình. Một trận ấm áp lủi lên trong lòng, cậu đi qua xoa xoa cái đầu nhỏ, trên đầu ngõa đạt tộc, trừ bỏ hai cái đầu nhỏ thì cũng không có tóc, sờ lên trơn trơn rất thoải mái, vì thế Minh Phong thực thích sờ đầu Liễu.
28 Sáng sớm hôm sau, minh Phong không nhìn thấy bóng dáng của Liễu cùng Nha, bất quá theo nụ cười lộ tới tận răng cấm của lão tộc trưởng thì cậu cũng hiểu rõ tình huống của hai người kia.
29 Sáng sớm hôm sau, Liễu cùng Nha liền tới tìm Minh Phong…Liễu thực hưng phấn, Nha thực trầm ổn. Hai người đeo trên lưng không ít thức ăn, ước chừng đủ cho chúng nó ăn vài ngày.
30 Thừa dịp tiểu trùng thú vùi đầu ăn, Minh Phong lại xỏ một xiên thịt nướng tiếp. Sau khi trải qua kinh nghiệm trên mặt đất cùng nơi này, Minh Phong đã có thể khẳng định tất cả sinh vật trên tinh cầu này đều là một lỗ đen phàm ăn, cậu cũng không cho rằng một miếng thịt có thể làm tiểu trùng thú này thỏa mãn.
31 Minh Phong đứng trước mặt con nghê, có chút chật vật, không, là thực chật vật!Từ lãnh địa ngõa đạt tộc đi tới ngọn núi của con nghê kỳ thật không có chút nguy hiểm nào, thật sự, Minh Phong đi một đường không đụng phải bất cứ vật sống nào, càng miễn bàn là gặp động thực vật nguy hiểm.
32 Bội La vươn bàn tay bé nhỏ mũm mỉm, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Minh Phong, sau đó—— dùng sức véo mạnh: “Ta biết ngươi sẽ trở lại, ngươi đúng là cứ làm người ta quan tâm, khi không tự dưng xảy ra vấn đề lớn như vậy.
33 Tay Phong Hổ lưu luyến dao động trên người Minh Phong, hiện giờ mới rốt cuộc có cảm giác cậu thật sự trở về bên người mình. Cự đại vẫn ở trong cơ thể ấp áp của Minh Phong, luyến tiếc rút ra.
34 Tới trước chỗ bọn họ bế quan, Minh Phong lấy ngọc giản ra cầm trong tay, trong lòng thầm gọi con nghê. Phong Hổ tò mò nhìn động tác của Minh Phong, trên đường đi Minh Phong đã giải thích tác dụng của ngọc giản cho y nghe.
35 Chờ Phong Hổ thỏa mãn, thời gian đã tới gần giữa trưa. Dưới sự chỉ dẫn của Minh Phong, bọn họ đi tới bên hồ, Minh Phong thuận tiện tắm rửa một phen. Lúc tắm rửa, có thứ gì đó không cẩn thận dụng phải bàn chân Minh Phong, xúc cảm cùng hình dáng kia làm Minh Phong sửng sốt.
36 có vật sống. ”“Không có vật sống thì sợ cái gì?” Phong Hổ khó hiểu hỏi. Con nghê liếc mắt nhìn y một cái: “Chính vì không có vật sống nên mới đáng sợ a, sinh vật nơi đó đều không có sinh mệnh, giống như bộ xương khô, cương thi, vu yêu này nọ.
37 Lần này cũng giống như trước, con nghê đưa bọn họ tới bên ngoài kết giới thì rời đi. Minh Phong cùng Phong Hổ tiến vào Bộ Lạc, lại phát hiện cả bộ lạc im lặng rất nhiều.
38 “Ta tới rồi. ” Một tiếng nổ to vang lên, theo đó là tiếng kêu hùng hồn vang dội của con nghê. Thừa dịp quỷ hút máu sửng sốt, Minh Phong bảo hộ Bội La, miễn cưỡng né tránh một kích, chính là không may mắn như khi nãy, tuy không bị trúng toàn diện nhưng bị quyền phong lia qua, lồng ngực tê rần, một ngụm máu tươi phun ra, người cũng văng ra ngoài——“Đây là sao?”Con nghê ngây ngốc nhìn đám người người thì thương, người thì mệt mỏi, có chút ù ù cạc cạc.
39 Phong Hổ cuồng mãng cười: “Các ngươi có phải còn đang chờ quỷ hút máu không, nói cho các ngươi biết, bọn nó không tới được. ”“Bọn nó đã bị trừng phạt.
40 Âu Bạch chật vật ôm ngực, nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước, cả người ướt đẫm. Lúc hắn vừa tỉnh lại thì phát hiện mình chỉ còn sử dụng được một ít năng lực.