1 Khi tỉnh lại, Mạc Vệ Quân bị cảnh vật trước mắt dọa đến ngây người.
Hắn đang nằm trên một cái giường gỗ vô cùng lớn, bốn phía trướng lụa trắng lay động theo gió làm nổi bật chiếc giường gỗ lim chạm trổ xa hoa.
2 (Bị đùa giỡn)
Mạc Vệ Quân nhíu mày: “Mạc Nhiễm Thiên?” Tên này hắn thích.
“Điện hạ thay quần áo đi. ” Tiểu Lộ Tử đi tới kéo ống tay áo hắn, ý như muốn giúp hắn cởi quần áo.
3 (Ba nước ở thế chân vạc)
Edit: Sec
Beta: Trangki
Mạc Nhiễm Thiên nghe được có kẻ nhạo báng hắn, lửa giận bốc lên, bụng bảo dạ dù sao mình hiện tại cũng là kẻ ngốc, vậy ta ngốc cho hắn xem.
4 (Tình huynh đệ)
"Tứ đệ, đệ đừng quá đáng, điều này đâu phải là lỗi của Tiểu Thiên?" Nhị hoàng tử Mạc Nghị Thần vẻ mặt lạnh lùng nhìn tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm sắc mặt cực kì âm trầm.
5 (Sấm sét giữa trời quang)
Tâm tình Mạc Nhiễm Thiên không tệ, tự quay trở lại tẩm cung thái tử của mình. Hắn nghĩ rằng ba huynh đệ này tình cảm thật ra cũng không tệ lắm, trong hoàng cung được như vậy cũng coi như đáng quý rồi.
6 Chờ khi Mạc Nhiễm Thiên tỉnh lại, trời còn chưa tối hẳn. Hắn ngước mắt nhìn sa trướng (màn) bay múa đầy trời, đột nhiên cảm thấy thất vọng đến cực điểm.
7 Mạc Nhiễm Thiên đứng ngẩn hồi lâu mới có thể phục hồi tinh thần. Nhìn về phía Mạc Nghị Thần bên cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ kia đang tràn đầy lo lắng. Ánh nhìn của Mạc Nhiễm Thiên từ khuôn mặt văn nhã của y dời xuống.
8 Sau khi Mạc Nghị Thần đi khỏi, Tiểu Lộ Tử chạy vào, nhìn thái tử điện hạ đang ngơ ngác khó hiểu nói: “Thái tử điện hạ như thế nào không để lại nhị hoàng tử qua đêm?”
Mạc Nhiễm Thiên quay đầu liếc hắn một cái đáp: “Hai người nam nhân thì có gì mà qua đêm? Hắn giúp ta đi tìm nữ nhân rồi!” Mạc Nhiễm Thiên mặc dù cảm giác có chút biến thái, chỉ có điều tới mức này rồi, hắn muốn thử xem bản thân đến cùng có phải hay không thật là nam nhân.
9 Nhị hoàng tử vừa nghe thấy trong thanh âm của Lam nhi có tiếng nức nở, lập tức quay đầu sang hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái nói: “Cho ngươi hầu hạ thái tử là phúc phận của ngươi! Mẫu phi đem ngươi cho bổn hoàng tử, bổn hoàng tử tự nhiên có thể chuyển tặng, ngươi không ngoan ngoãn hầu hạ thái tử, bổn hoàng tử sẽ đem ngươi cho tứ hoàng tử!”
“A, không muốn không muốn, Lam nhi sai rồi, Lam nhi nguyện ý hầu hạ thái tử điện hạ.
10 “Đồ ngốc kia! Huynh mắng ai?” Mạc Tử Viêm thấy rõ ràng những lời này của Mạc Nhiễm Thiên là mắng y, lập tức hung ác nhìn hắn.
“Mắng đệ, dâm côn, ha ha.
11 Mạc Nghị Thần tức giận đến cả người phát run, y thật sự không thể chịu đựng được bộ dáng nhất định phải có của Mạc Tử Viêm, mặc dù biết phụ hoàng hiện tại rất coi trọng kẻ này, nhưng y tin tưởng so với Tiểu Thiên, vị trí của gã vẫn chưa bằng.
12 Mạc Nhiễm Thiên ngu ngơ nhìn một màn trước mắt này, khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần nhỏ nhắn kia, nụ hoa vừa chớm nở kia, hai tiểu chu quả ngây ngô mà mê người kia, vòng eo thon thả nhỏ nhắn kia, phong cảnh bí ẩn mê người trước mắt kia, làm cho Mạc Nhiễm Thiên cảm giác trong lỗ mũi có cái gì lập tức rớt xuống.
13 Mạc Nhiễm Thiên con ngươi đen sắc bén nhìn Lam nhi nói: “Lam nhi, ta lấy thiệt tình đối với ngươi, ngươi nghìn vạn lần đừng làm hỏng chuyện của ta, nếu không ta sẽ đối với ngươi so với tứ hoàng tử còn tàn nhẫn hơn!”
Lam nhi mở rộng cái miệng nhỏ nhắn sợ hãi nhìn Mạc Nhiễm Thiên, cuối cùng gật đầu mạnh một cái nói:“Thái tử điện hạ, Lam nhi hiểu được, thỉnh thái tử điện hạ yên tâm, Lam nhi chỉ cầu bình an, không còn cầu gì hơn.
14 Bên ngoài ngự thư phòng, Mạc Nhiễm Thiên hết nhìn đông lại nhìn tây, thị vệ đeo đao mà đứng, thái giám cung nữ xếp hàng bên ngoài chờ sai phái.
“Thái tử điện hạ, nhị hoàng tử, ngày hôm nay hoàng thượng lâm triều còn chưa xong, các ngài đi vào trước chờ đi.
15 Mạc Nghị Thần mỉm cười đi theo phía sau Mạc Nhiễm Thiên về tới tẩm cung thái tử, còn Mạc Nhiễm Thiên lại mang vẻ mặt rối rắm, nhưng nhưng không thể trái ý hoàng thượng, người hiện tại đã mang nhiều chuyện phiền lòng, hắn cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ là khi thấy khuôn mặt tuấn tú của Mạc Nghị Thần cười khúc khích với mình, hắn liền cảm thấy ăn không tiêu.
16 Đang lúc Mạc Nhiễm Thiên cực kỳ hoảng sợ, Tiểu Lộ Tử ở bên ngoài cấp bách hô: “Lục hoàng tử, người không thể đi vào a!”
“Ngươi cái đồ nô tài chết bầm này, dám ngăn cản ta, ăn gan báo hả? Biến!” Thanh âm lục hoàng tử Mạc Hiên đầy tức giận.
17 Mạc Nhiễm Thiên đứng ngẩn hồi lâu mới có thể phục hồi tinh thần. Nhìn về phía Mạc Nghị Thần bên cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ kia đang tràn đầy lo lắng. Ánh nhìn của Mạc Nhiễm Thiên từ khuôn mặt văn nhã của y dời xuống.
18 Mạc Hiên dụi dụi đầu vào lồng ngực Mạc Nhiễm Thiên, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì ngẩng đầu nói: “Thái tử ca ca, bệnh của huynh đã đỡ nhiều sao? Như thế nào không ngốc nữa?” Thật sự là đồng ngôn vô kị, Mạc Nghị Thần nghe vậy, lập tức cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng đang nhếch lên, rốt cuộc cảm giác được hai ngày này Mạc Nhiễm Thiên thay đổi.
19 Edit: Sec.
Mạc Nhiễm Thiên trong lòng kinh hãi, hoàng thượng thoái vị, ta đây lại là thái tử, hiện giờ lại khỏi bệnh rồi, vậy không phải tự đẩy bản thân vào nguy hiểm sao, hắn có điểm hối hận nói cho nhị hoàng tử cùng lục hoàng tử chuyện mình đã phục hồi như cũ.
20 Ba huynh đệ thấy Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên một mình ra đi thì quay sang nhìn nhau, Mạc Nghị Thần cùng Mạc Hiên sắc mặt trắng nhợt đuổi theo, chỉ còn lại một mình Mạc Tử Viêm nhìn bóng lưng Mạc Nhiễm Thiên mà chau mày, sau đó khóe miệng thoáng hiện lên một nét cười tà, cuối cùng lắc đầu, thở dài rồi rời khỏi Khởi Phượng Đình.