41 Chỉ chốc lát, Tiêu Hương Hương liền cười đi ra, câu đầu tiên là nói: "Ta biết cậu sẽ trở về, lễ trưởng thành của con ta không thể thiếu cậu, a a. "
Mạc Nhiễm Thiên đối với nàng một phen xem thường nói: " "Chu Phượng các" có phải là nơi ở của Chu quý phi không? Mẫu thân của tứ hoàng tử?"
Tiêu Hương Hương sửng sốt nói: "Không sai, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Cậu bị ai cướp đi?"
"Không có việc gì! Tôi muốn hỏi một người, là một nam tử, tầm bốn mươi tuổi, dung mạo cũng ưa nhìn, nhìn qua rất lợi hại, thân hình cao lớn khôi ngô, có thể tự do ra vào cung, ở trong triều có ai phù hợp với điều kiện này?"
"Tam vương gia?" Đó là trực giác đầu tiên của Tiêu Hương Hương.
42 "Phụ hoàng, Thiên nhi dù sao cũng đi Tề quốc, những chuyện này đều không quan trọng. " Mạc Nhiễm Thiên suy nghĩ một chút nói.
"Ai, Thiên nhi, phụ hoàng xin lỗi con, nhưng Hiên nhi làm hoàng đế, một ngày nào đó hắn sẽ đi tiếp con trở về.
43 Chỉ thấy tiểu nam hài kia nước mắt chảy ròng, trong miệng cắn một nắm vải bố, áo bị thối lui đến dưới thắt lưng, tiết khố cũng kéo đến hông, Từ Võ đang vuốt ve đùa bỡn phần hạ thân còn chưa phát dục của tiểu nam hài, còn Mạc Tử Viêm đang gặm đầu vai trắng nõn gầy yếu của tiểu nam hài, một bàn tay kia đang nắm lấy tiểu chu quả trước ngực nó.
44 Đang trong lúc Mạc Nhiễm Thiên hãi hùng khiếp vía, Mạc Tử Viêm cùng Từ Mạc đã đạt thành hiệp nghị, rời khỏi nhã gian, Mạc Nhiễm Thiên nhìn Từ Võ theo bọn họ hội hợp bên ngoài cửa thang lầu đang muốn rời đi, trong miệng thở hắt ra, nhưng đúng lúc này, Mạc Nghị Thần đi ra nhã gian, y thấy Tiểu Thiên hồi lâu không trở về, trong lòng sốt ruột, nhìn ra bên ngoài, không thấy Từ Võ, liền đi ra ngoài tìm.
45 Ba người một lần nữa trở lại "Quần Anh các", ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ lầu hai, Mạc Nghị Thần đi trước gọi món ăn, nhưng kì thật phải đi nhắc nhở tiểu nhị đừng để lộ chân tướng.
46 Ngay khi Mạc Nhiễm Thiên đang chuẩn bị hô to lên, khuỷu tay theo bản năng đánh vào người phía sau, nhưng lập tức bị kẻ nọ tóm được: "Tiểu Thiên, là ta.
47 Mạc Nhiễm Thiên lập tức rời khỏi đôi môi Lam nhi, hai người sắc mặt đỏ bừng, Lam nhi càng tránh không dám nhìn Mạc Nghị Thần vẻ mặt tức giận vừa chạy vào.
48 Một ngày trôi qua trong nỗi bất mãn và khiếp sợ của Mạc Nhiễm Thiên, buổi tối nằm trên giường nghĩ đến chuyện Tiêu Hương Hương giao cho hắn, hắn cảm thấy thật ấm ức cho cái thân phận thái tử này của mình, không chỉ ngủ cùng người ta, mà nghe tiểu hài tử kia nói, giống như mình thành vợ chính thức của hắn vậy.
49 Hoàng thượng cùng hoàng hậu đầy ngạc nhiên, Tiêu Hương Hương đương nhiên không tin, nhưng khi ánh mắt nàng nhìn xuống tay Mạc Nhiễm Thiên,thủ trạc màu bạc kia quả thật mang trên tay hắn, làm cho mặt nàng không thể không trở nên âm trầm.
50 Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm giờ khắc này rốt cuộc cũng phải tới, nghĩ mình lại bị một đứa nhỏ kém 5 tuổi áp, cả người đều mất tự nhiên, mặc dù Tiêu Hương Hương đã dặn dò hắn nhất định phải hảo hảo câu dẫn đứa con trai này của nàng, để đến khi hắn rời đi, Mạc Hiên phải ngày nhớ đêm mong, để tương lai ngày hắn trở về cậu vẫn đối với hắn toàn tâm toàn ý.
51 "Đệ làm gì? Buông hắn ra!" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cả kinh giận dữ nói.
"Đại gia, xin lỗi, cầu, cầu người thả Thủy Thủy, u u. . . . . . " Tiểu nam hài bên cạnh Mạc Nhiễm Thiên lập tức bị dọa đến khóc òa, ngã vào trước mặt Mạc Tử Viêm khẩn cầu.
52 Thời gian thấm thoắt trôi mau, chỉ còn một ngày nữa là phải tới Tề quốc. Mấy ngày nay Mạc Nhiễm Thiên ngoại trừ việc chăm chỉ rèn luyện thân thể, thì lại cùng hoàng thượng nói chuyện phiếm, nghe ngóng chút ít chuyện của Tề quốc.
53 "Hiên nhi!" Mạc Nhiễm Thiên giận đến mức muốn giết người, Mạc Hiên này ngang nhiên hung bạo cắn vào bả vai hắn, đau đớn khiến hắn phải kêu to lên.
"Thái tử ca ca như vậy là có thể nhớ kĩ Hiên nhi.
54 Lông mày Mạc Tử Viêm lập tức nhíu lại một chỗ, ngón tay Mạc Nhiễm Thiên chậm rãi đâm vào, làm cho Mạc Tử Viêm vừa khó chịu lại vừa đau đớn.
Vẻ mặt Mạc Nhiễm Thiên phải gọi là cực kì đẹp mắt, cảm giác bên trong vừa nóng bỏng lại vừa chặt khít làm cho trán hắn cũng đổ mồ hôi, hắn tự thề với lòng sau này nhất quyết không làm loại chuyện thất đức này nữa.
55 Mạc Nhiễm Thiên rút chiếc lưỡi hái nhỏ trong giầy ra cầm chắc trong tay, cẩn thận bước về phía có tiếng kêu thảm thiết. Cũng may mặt trăng nhô cao, không đến mức không thấy rõ được gì.
56 Gần một tháng hành trình làm cho mọi người uể oải không chịu nổi. Xa xôi thấy Bình Châu tựa như chứng kiến ốc đảo trong sa mạc, trên khuôn mặt uể oải của mọi người đều lộ ra vẻ tươi cười, tâm tình gấp rút không thể đợi.
57 Mạc Nhiễm Thiên hai mắt giận đối Mạc Tử Viêm, mà Mạc Tử Viêm đem Mạc Nhiễm Thiên phóng trên giường sau xoay người đi, này thật làm cho Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, kia hắn điểm huyệt đạo mình làm gì? NND, này cái gì võ công, nhất định phải học được mới được.
58 Mạc Nhiễm Thiên bị Mạc kính dọa nhảy dựng, chỉ cảm thấy điện lưu ngoài miệng, Mạc kính đã muốn khẩn cấp mà đem đầu lưỡi cường nhiệt vào, càng làm cho Mạc Nhiễm Thiên thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp, thôi cũng không phải, không thôi cũng không phải, ngây ngốc tùy ý Mạc kính nhiệt tình hôn, thẳng đến khi hắn buông ra.
59 Mạc Nhiễm Thiên bên ngoài vừa nghe liền kinh hãi, nghĩ bụng Yến Nhi vì sao phải đem mình nói ra? Nhưng lập tức hắn sáng tỏ, Yến Nhi nhất định là ghi hận chuyện mình xuất hiện làm cho Lục hoàng tử Mạc Hiên vô tình từ bỏ y.
60 Chờ Mạc Nhiễm Thiên từ trong phòng Dạ Tích Tuyết đi ra ngoài, Mạc Nhiễm Thiên đã là một thân áo xám, mày rậm mắt to, trên mặt là một chòm râu hoa tiêu, sắc mặt khẽ biến thành vàng, nhìn qua giống như nam tử hơn kém bốn mươi tuổi.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 100
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100