21 Chờ sau khi Mạc Hiên cùng Mạc Nghị Thần ra ngoài, Mạc Nhiễm Thiên mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, kích động nhìn Tiêu Hương Hương cũng đang kích động giống như hắn, nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a, tôi vừa tỉnh dậy đã nhập vào thân thể tên thái tử ngốc này?” Mạc Nhiễm Thiên hy vọng tìm được đáp án từ nàng.
22 Tiêu Hương Hương sau khi sửng sốt nhìn Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt nghiêm chỉnh, đột nhiên cười lên ha hả nói: “Được, chuyện này giao cho tôi. Để tôi cẩn thận ngẫm lại một chút, nhưng cậu cảm thấy con trai tôi thế nào? Không tồi phải không? Nó có ý với cậu phải không?” Tiêu Hương Hương nhíu mày cười cười.
23 Mạc Nhiễm Thiên trở lại tẩm cung thái tử khi đã trời đã tối mịt, hắn cùng Tiêu Hương Hương nói chuyện cả buổi chiều, càng có lòng tin nhất định phải trở về, nghĩ đến Tiêu Hương Hương nhiệt huyết dâng trào, hắn là một nam tử hán, làm sao có thể nói không? Mặc dù thái tử vừa ngốc nghếch vừa gầy yếu, nhưng Tiêu Hương Hương nói không sai, ở một nơi như thế này thì tướng mạo xinh đẹp chính là thứ vũ khí tốt nhất.
24 “Tiểu Thiên, đệ không sao chứ. ” Mạc Nghị Thần sợ hãi lập tức đem Mạc Nhiễm Thiên đang bị chìm kéo lên, Mạc Nhiễm Thiên sau khi uống một ngụm nước tắm thò đầu ra ho sặc sụa không ngừng.
25 Khuôn mặt Mạc Nghị Thần trong phút chốc chợt biến đổi, quay đầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên kích động hỏi: “Tiểu Thiên, đệ nói là thật sao?”
Mạc Nhiễm Thiên nói xong mới biết mình đã quá xúc động xúc động, trên khuôn mặt tuấn mỹ lập tức nở đầy hoa hồng, xấu hổ nói: “Chỉ cần ta có năng lực, ta sẽ bảo vệ nhị ca.
26 “Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Mạc Nghị Thần nhìn thấy Tiêu Hương Hương tao nhã quý phái, vẻ mặt tươi cười đi vào, lập tức tiến lên hành lễ.
“A a, Thần nhi miễn lễ, bổn cung cùng Thiên nhi có việc muốn nói, con đi trước đi.
27 Mạc Nhiễm Thiên thay cẩm phục màu vàng nhạt, phía trên có một con hạc trắng trông rất sống động, bên hông lại thắt một chiếc đai lưng khảm một viên Trân Châu trắng.
28 Mạc Nhiễm Thiên ra khỏi ngự thư phòng, cảm xúc không tồi, nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ kia của tam vương gia cùng tứ hoàng tử, liền không nhịn được muốn cười.
29 Từ Võ, con trai thái khanh Từ Mặc, ỷ vào chức vị của phụ thân chỉ dưới một người, trên vạn người, vẫn hay làm phiền ngu thái tử, nhưng nhiều lần thái tử chạy thoát, ở trong hoàng cung, gã cũng không có biện pháp nắm giữ Mạc Nhiễm Thiên, cho nên mới vừa rồi thấy bộ dáng Mạc Nhiễm Thiên tuấn mỹ vô cùng, trong lòng buồn bực, muốn làm cho hắn xấu mặt, đương nhiên hành động lần này của hắn còn được sự đồng tình của các công tử con mấy vị đại quan, tất cả mọi người chờ nhìn Mạc Nhiễm Thiên bị chê cười.
30 Mạc Nghị Thần lấy tay gạt nắm tay của nam tử cao lớn đang đánh tới, nhưng nam tử kia khí lực quá lớn, trong chốc lát cả người Mạc Nghị Thần bị hắn áp ngang thắt lưng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, hai bàn tay Mạc Nhiễm Thiên nắm chặt, âm thầm cổ vũ Mạc Nghị Thần cố lên, kì thật hắn cũng không biết tại sao mình phải khẩn trương như vậy.
31 Mạc Nhiễm Thiên nhìn ba kẻ đang khuyên can kia một chút trong lòng khó hiểu, chẳng lẽ tứ hoàng tử này thân thủ rất giỏi, nhưng gã đã bị mình đánh qua hai lần, có lẽ bọn họ cảm thấy thái tử thân thể quá yếu, nhưng mình có thể dùng mưu, không cần lo lắng như vậy chứ.
32 Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt tuấn tú khó coi đến cực điểm, hắn không thể tin được mình thua, hơn nữa thua rất bi thảm. "Thái tử ca ca, huynh không sao chứ, đừng lo lắng, đêm nay huynh đến tẩm cung của ta, tứ hoàng huynh không dám tới tẩm cung của ta đòi người.
33 Ban đêm, trăng sáng vằng vặc, gió mát hiu hiu, nhành cây chập chờn, sa trướng phiêu động.
Mạc Nhiễm Thiên mặc áo khoác trắng điểm hồng mai đứng ở trong tẩm cung chờ Mạc Tử Viêm tới, trong lòng đã nghĩ kĩ, nếu nơi này thật sự chú trọng đánh cuộc như vậy, thì cùng lắm mình cho khối thân thể đổ nát này chịu đựng Mạc Tử Viêm một lần, coi như bị chó cắn.
34 Đôi mắt quỷ dị của Mạc Tử Viêm đến nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên hoảng sợ mở to đôi mắt, khóe miệng cười tà càng ngày càng sâu, đôi môi dính đầy máu tươi đột nhiên mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Mạc Nhiễm Thiên, cảm giác bị điện giật mãnh liệt lập tức xuyên qua thân thể hai người, mùi máu tươi nồng đậm lan tràn khoang miệng Mạc Nhiễm Thiên, đó là máu của mình.
35 Dạ Tích Tuyết không trả lời Mạc Nhiễm Thiên, sau khi phi thân ra khỏi hoàng cung, chuyển vào trong một hẻm nhỏ bên ngoài khu dân cư, nhìn trái nhìn phải rồi đẩy cửa vào sân trong của một căn nhà nhìn qua cũng khá khang trang.
36 Dạ Tích Tuyết vội vàng khẽ giọng nói: "Nguy rồi, tứ hoàng tử tìm tới, Tiểu Thiên, ủy khuất đệ trốn một chút. " Dạ Tích Tuyết vội vàng ôm lấy Mạc Nhiễm Thiên đang trần truồng, bay lên nóc nhà nhẹ nhàng buông ra nói: "Vô luận phát sinh chuyện gì, nghìn vạn lần đừng lên tiếng.
37 "Tiểu Thiên, ta đi tát nước, đệ, đệ nên rửa qua một chút. " Dạ Tích Tuyết nhìn Tiểu Thiên lõa thân đứng đó, mặc dù dính đầy bụi bặm nhưng vóc người vẫn xinh đẹp tuyệt trần, cũng làm cho y mặt đỏ tim đập nhanh, lại càng không dám nhìn tiểu khả ái trắng mịn phía dưới hắn.
38 Dạ Tích Tuyết nhìn Mạc Nhiễm Thiên không nói lời nào, trong lòng quýnh lên nói: "Tiểu Thiên, đúng vậy, xin lỗi đệ, ta, ta đã quá lỗ mãng, đệ, đệ đừng ghét ta.
39 Giống như hai người dự đoán, trong lúc bọn họ kê cao gối mà ngủ, cả kinh thành toàn bộ đều rối loạn, từng nhà từng nhà đều bị binh lính lật tung lên, Mạc Tử Viêm, Mạc Nghị Thần, Mạc Hiên ba huynh đệ chia binh ba đường, toàn bộ thành lục soát thích khách, để tìm thái tử điện hạ về.
40 Mạc Nhiễm Thiên cảm giác Dạ Tích Tuyết cả người có chút phát run, mặc dù bề ngoài tăng thêm lực đẩy môi hắn ra, nhưng động tác này rất ngây ngô, làm cho Mạc Nhiễm Thiên trong lòng có chút cảm động.