1 Chương 1: Trả thù Lục Triển Nguyên Cơn đau đầu mãnh liệt đánh thức trí nhớ mờ mịt trong ký ức của một ai đó. Trong trí nhớ rất mờ nhợt nhạt và giản dị, nàng đã được sống trong một ngôi mộ sâu và tối, trong cuộc sống vốn không có cảm xúc hay sóng gió, chỉ biết đến sư phụ và người chuyên xử lý những công việc vặt trong Cổ Mộ là Tôn bà bà.
2 Chương 2: Gặp gỡ huynh muội Vệ gia Ra khỏi Lục phủ mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm, vốn tôi chỉ muốn tạo chút dư luận, làm cho người giang hồ biết Lục Triển Nguyên phụ tâm bạc tình, vô tín vô nghĩa.
3 Chương 3: Nỗi lòng của Mạc Sầu Trở lại quán trọ, tiểu nhị nói hôm nay có một cô gái trẻ tuổi đến tìm tôi. Tôi hỏi hắn dung mạo, cách ăn mặc của nàng ấy thế nào.
4 Chương 4: Quyết định cuộc sống chính mình Nhà của Dương tẩu rất nhỏ với một sân vườn khoảng vài mét vuông nhưng tôi lại cảm thấy rất an tâm sống ở nơi này.
5 Chương 5: Tiêu diệt thổ phỉ, cứu Hồng Lăng Ba Khi đến gần các làng chài gần thành Gia Hưng thì trời đã sập tối. Thành Gia Hưng lúc này chắc đã đóng cửa, tôi có ý định ghé vào làng chài ngủ trọ một đêm, sang mai mới đi tiếp.
6 Chương 6: Quyết định tình cảm bằng lý trí Lúc về đến không chỉ có Niệm Từ và Dương Quá ở nhà mà còn có cả anh em Vệ gia. Vệ Uyển vừa thấy tôi thì vui mừng chào đón, “Ta biết thế nào Mạc Sầu tỷ tỷ hôm nay sẽ về đến nhà.
7 Chương 7: “Thần y” bất đắc dĩ Mới đó đã ba năm trôi qua, mùa hè năm nay Hoàng Hà lũ lụt. Địa phương khác như thế nào tôi không rõ lắm, còn trong thành Gia Hưng có rất nhiều dân chạy nạn, thậm chí ngay cả ngõ nhỏ, trước cửa nhà đều chật cứng người.
8 Chương 8: Tâm nguyện của Niệm Từ Lúc Dương Thiên đi xa về có tặng tôi một món quà rất có ích – một vũ khí rất tiện dụng. Đó là một thanh kiếm làm bằng kim loại mảnh như sợi tơ (kim thiền ti) có thể giấu vào đai lưng.
9 Chương 9: Quá Nhi và Long Nhi Qua năm sau, Dương Thiên muốn cùng tôi cùng đi ra mắt của sư phụ. Tôi suy nghĩ chuyện lập gia đình đúng là nên báo sư phụ nên gật đầu đồng ý ngay.
10 Chương 10: “Giáo huấn” Quá Nhi Cứ như thế hai năm trôi qua, tôi vẫn ở trong thành Gia Hưng chữa bệnh từ thiện. Khám xong một người bệnh thì Dương Quá hô to chạy tới, “Cô cô, bên kia có một người nói quen biết mẹ con.
11 Chương 11: Ai là anh hùng chân chính? Mấy năm nay cuộc sống của chúng tôi cũng giống những dân chúng bình thường. Dạo này tôi có dạy cho Quá Nhi ít chữ.
12 Chương 12: Dục Nhi ra đời Hàng xóm của chúng tôi là Toàn Chân Giáo biết sư phụ tôi đã mất, hiện giờ tôi kế nhiệm nên viết thư gửi đến. Một là thương tiếc sư phụ, hai là chúc mừng tôi tiếp nhận chức chưởng môn.
13 Chương 13 Dục Nhi đầy tháng thì tôi bắt đầu lo đến việc truyền thụ võ công cho Long Nhi. Ngọc Nữ Tâm Kinh tuy không bằng Cửu m Chân kinh nhưng cũng là tuyệt học đương thời do của tổ sư bà bà dốc hết tâm huyết sáng chế, nếu thất truyền thì rất đáng tiếc.
14 Chương 14: Lên đảo Đào Hoa cứu Quách Phù Một ngày vào buổi chiều, cũng phải vào năm ngày mà bệnh nhân tới xin chữa bệnh. Hôm nay tôi kiểm tra bài tập dược học của Quá Nhi, Long Nhi ở bên cạnh ôm Dục Nhi ngủ trên dải lụa trắng.
15 Chương 15: Đại hội Anh Hùng Đại hội Anh Hùng ngày đó, ngoại trừ đệ tử Cái bang còn có hơn trăm người giang hồ. Dĩ nhiên võ học chính tông thiên hạ của Toàn Chân giáo được sắp xếp ngồi trong nội sảnh vì phái Cổ Mộ chúng tôi là hàng xóm vài năm nay quan hệ vẫn không tồi, nên Toàn Chân thất tử ngồi ngay cạnh bên chúng tôi.