1 Gió xuân se lạnh, gió biển gào thét ầm ầm, trên bầu trời âm u màu xám nổi lên một trận tuyết đầu xuân.
Bên ngoài gió lạnh giống như đao cắt, trong khuê phòng của đích nữ Hoài Ân hầu Hàn Thầm, Hàn Anh bởi vì có đốt địa long, ngược lại rất ấm áp.
2 Thuyền lớn chạy ở trên mặt biển tựa như một cái nôi thật lớn nghiêng qua nghiêng lại, Hàn Anh cảm thấy buồn ngủ, con mắt mở lên hết nổi rồi, cả người miễn cưỡng dựa vào người nhũ mẫu.
3
4 Hàn Anh rốt cuộc hồi phục lại tinh thần.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nỗi khiếp sợ như vẫn còn ở đâu đây.
Mái tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bết dính ở trên trán.
5
6 Bất kể là Hàn Anh hay là Từ ma ma, đều cảm thấy lời của Phó tam công tử “Ngông cuồng mạo hiểm, cấm túc một ngày” chẳng qua là thuận miệng nói thôi, bởi vậy đều không để ở trong lòng.
7 Phó Tạ thấy có chút thẹn thùng, rủ mắt xuống không nói gì, cầm một con cua lên lột mai cua. Tuy hắn cũng có một thứ muội tên là Phó Du, nhưng thứ muội cứ thấy hắn thì như là chuột tránh mèo, nơm nớp lo sợ, bất đắc dĩ mới phải gọi hắn một tiếng “Tam ca”, có ai mà ngọt ngào gọi hắn một tiếng “Ca ca” đâu?
Hắn lấy ra gạch cua, chấm chút ít nước dấm chua, thả vào trong đĩa trước mặt Hàn Anh, Hàn Anh không khách sáo, nhưng vẫn giả bộ nói: “Ca ca, huynh đút muội đi!”
Phó Tạ nhíu mày nhìn Hàn Anh, rất muốn trách cứ nàng không có quy củ, nhưng nhìn nàng há hốc mồm trông mong chờ đợi mình đút ăn, rõ ràng vẫn là tiểu hài tử tham ăn mà, những lời trách cứ kia không có nói ra khỏi miệng, mà là gọn gàng linh hoạt đút gạch cua cho Hàn Anh ăn.
8 Lúc này Hàn Anh ngồi rất gần với Phó Tạ, gần đến nỗi có thể nghe thấy được khí tức thanh nhã trên người hắn, đã vậy còn mang theo một cảm giác man mát, liền đoán được hắn mới tắm rửa xong.
9 Hai năm sau, Phó Tạ mười bảy tuổi, Hàn Anh mười bốn tuổi.
Vào một ngày xuân về hoa nở.
A Anh: "Ca ca, hoa hồng trong hoa viên nở rồi kìa, sắc màu rực rỡ, hương lại thơm nữa!" ( theo ta ngắm hoa, theo ta ngắm hoa (*^__^*))
Tiểu Phó rủ mắt xuống: "Ừ.
10 Một đoàn người Phó Tạ một nắng hai sương ăn ngủ ngoài trời, rốt cuộc vào một buổi chiều đầu tháng hai đã chạy tới huyện Trừ tiếp giáp với Vân Châu cùng Ngạc Châu.
11 Phó Tạ thấy nàng phiền não, trong nội tâm xảo quyệt thấy rất vui vẻ, liền chậm rì rì bổ thêm một đao: “Còn phải học cầm kỳ thư họa nữa, ngày mai nhất định sẽ kiểm tra!”
Hàn Anh: “.
12 Hoán Hạ chỉ huy đám tiểu nha đầu dọn cơm, thấy Nhuận Thu bên kia giúp cô nương rửa tay, liền giòn giòn giã giã nói: “Mời cô nương dùng cơm!”
Hàn Anh ngồi trên ghế có phủ gấm thêu hoa, nhận chiếc đũa Hoán Hạ đưa tới, nhìn sang bàn cơm.
13 Từ ma ma vui mừng phấn khởi mang theo bốn đại nha hoàn hầu hạ Hàn Anh tắm rửa, hầu hạ Hàn Anh nằm trên giường.
Hàn Anh nằm ngẩn người, Từ ma ma thì vội vội vàng vàng, vừa sai Hoán Hạ đi nấu nước đường đỏ, vừa xoa bụng cho Hàn Anh, khiến cho Hàn Anh dở khóc dở cười: “Ma ma, con không đau bụng, chỉ thấy có chút là lạ.
14
15 Hàn Anh ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, trong tay cầm một cái đồng hồ cát mạ vàng cùng một cái gương khắc hoa sen, ngồi ngắm mình trong đó, cảm giác mình lớn lên thật sự là ngọt ngào động lòng người, trông rất xứng đôi với Phó Tạ.
16
17 Sau khi Phó Bình rời khỏi, Hàn Anh thật sự quá mệt mỏi, liền để Lập Xuân chỉnh đốn sửa sang mọi thứ, mình thì cởi áo ngoài nằm ở trên giường, nằm lên gối đầu làm có ruột là cánh hoa hồng khô, trong mùi thơm ngát quen thuộc nàng rất nhanh liền tiến nhập mộng đẹp.
18
19 Khách và chủ chào chào nhau, tiểu Diêu thị bắt đầu giới thiệu mấy vị gia quyến này, Hàn Anh cảm thấy có chút kỳ quái: sao tất cả đều là gia quyến của võ quan?
Trong lòng nàng tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn bất động thanh sắc tiếp đãi khách nhân.
20