1 Bắc Vũ ra khỏi trung tâm thương mại, thì phát hiện ra bầu trời quang đãng lúc trước, đang mưa như trút nước.
Đúng là mùa hè phương nam, thời tiết thay đổi thất thường.
2 Đám đông mờ mịt
***
Bố mẹ Bắc Vũ là công nhân ở nhà máy lớn nhất thành phố. Bố là tổ trưởng tổ công nhân, mẹ là tổ trưởng tổ hậu cần. Cô sinh ra và lớn lên trong khu chung cư của nhà máy, từ mầm non đến cấp II, đều học trong trường của chung cư.
3 Trên đường ra bãi để xe, Giang Việt nói chuyện không ngừng, thấy Bắc Vũ không nói gì, thì nhận ra có vấn đề.
Mở khóa xe, cậu dùng ngón tay chọc lên trán cô:
— Sao thế? Như người mất hồn ý.
4 Bắc Vũ bị ngã cũng không nhẹ, lúc bước đi vẫn thấy đau mông.
Học xong ba tiết tự học, Bắc Vũ cũng không đợi bạn cùng phòng để về cùng nữa. Mà khi chuông vừa kêu, cô đã nhét hết sách vở vào trong ngăn bàn, rồi chạy ào ra khỏi lớp.
5 Sau khi quay về ký túc xá, hai cô bạn cùng phòng trông thấy Bắc Vũ thay đổi, thì đều tò mò vây quanh cô:
— Cậu làm tóc à?
Bắc Vũ gật đầu:
— Thế nào? Có đẹp không?
— Rất đẹp, như là trở thành người khác vậy.
6 Bây giờ là lúc cửa hàng tạp hóa đông người nhất. Bắc Vũ đi lên xách nước, vừa định đi về thì nhìn thấy bên cạnh có một bóng hình quen thuộc.
Cô nhìn Thẩm Lạc mua một hộp kẹo cao su, hiện tại cũng định đi về.
7 Tuy Bắc Vũ không thừa nhận, nhưng không có nghĩa Giang Việt sẽ tin cô.
Ba ngày sau, Bắc Vũ vẫn tiếp tục xách đàn ra sân thể dục. Nhưng cô vừa mới xuống đến dưới sân, đã trông thấy Giang Việt đứng đó đợi cô.
8 Học kỳ đầu tiên lớp 10 của Bắc Vũ trôi qua trong cảnh mờ nhạt giữa đám đông, và thầm mếm Thẩm Lạc.
Bởi vì kỳ thi trước đứng thứ hai mươi lăm, nên cô cũng chẳng mong đợi gì ở mình cả.
9 Thẩm Lạc nhìn Giang Việt, không nói gì, miệng hơi nhếch lên. Cậu mở lon bia trên tay ra, giơ về phía Giang Việt, rồi ngửa đầu uống một ngụm.
Giang Việt cười vang:
– Sảng khoái đấy!
Mấy người khác cũng cười đùa theo.
10 Trong đêm tối mịt mờ, không gian vắng lặng, giữa đất trời dường như chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Lạc không nói gì, Bắc Vũ cũng không dám nói chuyện.
11 Bắc Vũ lén lút về nhà. Bố cô phải tăng ca, mẹ cô thì đánh bài ở dưới lầu.
Cô chào mẹ xong thì chạy vội về nhà. Vô cùng may mắn không bị phát hiện đi uống rượu.
12 Bắc Vũ đi tới chân núi thì đã không thấy Thẩm Lạc đâu nữa.
Hai con đường xuất hiện trước mặt cô, cô do dự một chút, rồi chọn theo cảm giác.
Ngọn núi nhỏ này là nơi hẹn hò của mấy cặp đôi.
13 Ngày hôm sau, Thiệu Vân Khê không đến lớp.
Ba ngày sau, giáo viên chủ nhiệm thông báo Thiệu Vân Khê đã chuyển trường.
Mới đầu Bắc Vũ cũng không để ý.
14 Ngày hôm sau, Giang Việt đi hỏi thăm một phen. Khi cậu phát hiện ra mấy tin đồn về Bắc Vũ còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ, thì tức tối dẫn các anh em đi quanh trường một vòng.
15 Nói chuyện được một lát, bạn trai Lý Tĩnh Di đột nhiên hỏi:
– À Tĩnh Dĩ, không biết cô bạn này của em làm về nghành gì?
Lý Tĩnh Di cười khẽ, rồi hỏi Bắc Vũ đang cúi đầu uống nước:
– Bắc Vũ, cậu làm ở đâu thế?
Bắc Vũ ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười kỳ lạ của cô bạn cùng lớp này, chắc là đã nghe nói về tình huống của cô rồi.
16 Cậu bé cầm lấy tay Thẩm Lạc, rồi quay lại nói với Bắc Vũ:
– Chị xinh đẹp, em tìm được bố em rồi. Chị không cần đi tìm cùng em nữa đâu.
Bắc Vũ nhếch môi, lộ ra một nụ cười rất gượng gạo.
17 Hôn lễ tổ chức vào ban ngày, nên khi Bắc Vũ ra khỏi khách sạn thì vẫn còn sớm.
Cô vừa mới lái xe ra ngoài thì đã trông thấy hai bố con Thẩm Lạc đang đứng đợi xe ở ven đường rồi.
18 Văn phòng của Bắc Vũ là một ngôi nhà nho nhỏ hai tầng, nằm trong một con phố cổ giữa nội thành.
Hiện tại văn phòng của cô đã có mười nhân viên. Có nhân viên mua hàng, có nhân viên tư vấn khách hàng, còn có cả hai nhà thiết kế chuyên nghiệp nữa.
19 Bắc Vũ không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cô chỉ biết là ánh đèn trong phòng không ngừng lay động. Cả người cô đều đau đớn.
Cô giống như người bị say sóng, đầu váng mắt hoa, nổi lên chìm xuống.
20 Bắc Vũ bị anh làm cho giật mình, nên vừa lùi lại hai bước vừa vỗ ngực:
– Sao anh lại ở đây?
Mặt Thẩm Lạc vẫn lạnh tanh như trước. Anh nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ một hỏi:
– Vui lắm hả?
– Cái gì?
Bắc Vũ không hiểu gì nên chớp chớp mắt hỏi lại anh.