1 Từ xưa đến nay ông xã tôi luôn ghét trẻ con. Khi con gái của bạn tốt Dã Miêu đã học lớp năm, lúc đang nằm trên giường tôi vẫn phải kiên nhẫn thảo luận với anh ấy về vấn đề sinh hay không sinh.
2 Hai người chúng tôi ngồi xếp bằng trên giường, mặt đối mặt, nhìn khuôn vừa quen vừa lạ của đối phương một lúc lâu mà vẫn không nói nên lời. Cảm thấy không thể tin nổi…Vấn đề đầu tiên, thế này là thế nào?Chúng tôi trẻ lại hay là xuyên qua đây?Không đúng.
3 Những người ngoại quốc thường có dáng người tương đối to, bởi thế trang phục cũng tương đối rộng rãi. Tôi nhìn John mặc chiếc áo T-shirt ngắn tay mà bình thường hắn vẫn hay mặc, có điều giờ cái áo giống như một chiếc trường bào* đời Hán, hơn bốn phần năm của chiếc áo phải buộc lại ở bên hông, còn chiếc quần lót thì được cải trang thành cái váy dài.
4 Từ sau quãng thời gian nổi loạn khi vẫn còn là học sinh, tôi phát hiện ra khả năng chấp nhận sự thật của tôi đã đạt đến mức độ bảo vật quốc gia rồi. Lúc đó tôi chơi chung với đám người PUNK kia, cuộc sống thường xuyên là một ngày bị ba nhóm chặn cướp, cùng hai nhóm khác gây lộn, còn bị chó hoang đuổi theo khắp các ngõ.
5 Tôi nhìn Viên Viên như nhìn một quả bom hẹn giờ… giống như đang có tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên trong không khí…Tôi không nói hai lời đã quyết định xong: Chạy!Cô ta nhảy qua cánh cửa nhanh như chớp.
6 Nếu cậu ta không quan tâm đến nỗi khổ của người khác, hung hăng nói: 1000 vạn, cậu trả nổi không?Vậy sẽ là nam chính của ngôn tình Đài Loan. Nếu cậu ta chỉ thờ ơ không quan tâm, sau đó ra vẻ suy nghĩ một lúc rồi nói: 1 xu.
7 Yêu một người đàn ông như ông xã thật ra không hề dễ. Anh nghiêm túc, không dễ dàng yêu ai, nhưng thật ra rất chu đáo. Tôi gặp anh tại mùa hè sáu năm trước.
8 “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tôi cúi người nhìn ông xã, hỏi. Bước chậm rãi dọc theo bờ đê, trên mặt sông gió thổi mái rượt, thổi vào người cực kì dễ chịu.
9 “Điều kiện gì?” Tôi bị biểu hiện buồn vui thất thường của Tô Đình làm cho khó hiểu. Tô Đình ngẫm nghĩ, trực tiếp mở miệng, “Chồng tớ nói Hàn Lượng nhà cậu lúc đi học đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, năm nào cũng đứng nhất, không người nào có thể địch lại.
10 Sơ nhị (5) ban. Tôi lặng lẽ nhớ lại. Trường tiểu học là trường trẻ em, tất cả các lớp đều đánh theo số Ả Rập, lớp nào cũng độc nhất vô nhị, 71, 72, 73 lớp đều như vậy, duy nhất không rõ ràng là năm học.
11 Tôi mờ mịt nhìn các học sinh xung quanh, ăn mặc toàn đồng phục màu trắng, chỉ có mình tôi mặc áo T-shirt màu xanh nhạt. Sau đó vang lên tiếng hô khẩu hiệu to rõ mà trầm ổn ~“Động tác kéo người! Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám, ba hai ba bốn…”Ánh mắt thoáng trượt qua khuôn mặt nghiêm túc của sao đỏ, băng đỏ treo trên tay, đang đi đi lại lại qua từng lớp…Nếu không tập thì lớp sẽ bị trừ điểm thi đua! Tôi căng thẳng nghĩ.
12 “Mạt Lị! Cậu có nghe thấy tớ nói cái gì không?”Tôi bỗng lại nhớ ra cái gì đó liền cười ngây ngô bên điện thoại, sau đó cố ra vẻ đứng đắn hòa nhã nói, “Tô Đình cậu không đúng rồi, Hàn Lượng nhà chúng tớ đã ghi được hiểu biết chính xác như vậy, cậu nên ghim lại thành một tấm hoành phi, bên trên đề ‘thiên tài’ mới đúng.
13 Ông xã đã hình thành thói quen dùng xe thay đi bộ, cái loại thói quen này, để hình thành cần một quá trình, để thay đổi cũng cần một quá trình. Cho nên hành động ôm ngực trừng mắt ở trạm xe bus của ông xã, tôi đột nhiên cảm thấy có thể thông cảm.
14 Không biết có phải vì giữa trưa đã ăn những cái bánh pudding có hình đồ vật kia không, vừa tới phòng học bụng tôi đã bắt đầu làm loạn, nhìn lớp học ít đi một nửa số người, mặt mũi tràn ngập bực dọc.
15 Đại ca à, tuổi anh còn nhỏ, yêu sớm vậy là không tốt. Chỉ là, tôi nghĩ không chừng người ta chỉ đang tìm trò vui, tôi cũng chẳng có tư sắc gì hơn người khiến người ta vừa ý tôi.
16 Tiết thứ hai là một bài kiểm tra nhỏ vật lý, vừa vào cửa đã nghe đang tiếng bút sàn sạt trên giấy, cả phòng đều nghe thấy, áp lực a, chính là mùi giành giật từng giây.
17 Tuy nói là gọi tôi, nhưng đương nhiên ông xã cũng quay đầu theo. Tôi thấy Giản Hạo là cố ý không nhìn ông xã, rõ ràng là khinh bỉ chiều cao của anh… Khóe miệng mang theo một chút hương vị dạy dỗ.
18 Cái này thật sự là việc làm điên cuồng. Khi về đến nhà thì cứ như cạn kiệt sức lực rồi, cả người mệt không chịu nổi. Cách trang trí trong nhà vẫn còn rất lạ lẫm.
19 Xin em nhất định phải tin tưởng rằng anh yêu em. Nghe xong câu đó tôi càng không kiềm chế nổi, nước mắt rơi lã chã. Thì ra… Tôi vẫn đang chờ những lời này.
20 Đi đâu rồi?Cái tên khốn John kia cũng thật là, biết rõ thấp bé như vậy sẽ có thể bị bắt cóc bán lên núi mà sao còn không có tự giác gì cả. Nửa đêm canh ba anh nói thử xem phải đi đâu tìm người?Nhưng cũng không biết là ông xã cẩn thận hay là do tầm mắt khá thấp, phát hiện từ cái thùng rác trong bếp đến cửa có một vệt nước.