21 Nhìn bộ dạng nghiêm túc của ông xã tôi thật sự không nghiêm túc nổi, kiểu ăn mặc như trẻ em không được yêu thương của anh làm lòng người ta khó chịu biết bao.
22 “Cha!”Lời vừa ra khỏi miệng, tôi xém thì cắn đứt lưỡi mình, nhưng dù hối hận thì cũng lỡ phun ra rồi. Chuyện khác thì chưa nói nhưng mặt mũi chồng tôi trông rất trẻ, người đã ba mươi tuổi mà lúc mặc quần áo ở nhà lại nhìn như sinh viên.
23 “Hai người cứ tiếp tục. ”. . Nghe thế mà ông xã cũng chẳng sợ hãi, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng rồi kéo tôi từ phía sau lên, không chút khách sáo hôn xuống trán tôi, sau đó bình tĩnh như đá điềm tĩnh nhìn hắn ~Tôi thấy khóe miệng anh hơi cong lên, nửa tỏ ý khinh thường nửa lại không, mang theo khí phách khó nói bằng lời, cái này luôn hiệu quả hơn lời nói.
24 Sở Diệc Nhiên. Vừa thốt lên cái tên đó tôi vừa nghĩ đầu óc mình có vấn đề chắc rồi, ít nhất trong ấn tượng của tôi người đó là một người hút loại thuốc kém chất lượng, mặc áo sơ mi ố vàng nhàu nhĩ, quen dùng nắm đấm để nói chuyện, dùng cơ bắp khuất phục người khác, tuyệt đối sẽ không đóng bộ âu phục, nghiêm túc đi bên cạnh hiệu trưởng giống một tên mặt người dạ thú như vậy.
25 Tuy nói là đỗ xe trước cổng trường nhưng chính xác thì là ở ngã rẽ trước cổng trường, tránh được sự giám sát và điều khiển của trường học. Lúc này xung quanh không có người, thêm bóng cây rậm rạp nữa nên chẳng có ai để ý.
26 Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trên một chiếc giường to có chút xa lạ ở căn nhà tạm thời kia, màu cam vàng tươi đẹp đặc trưng của hoàng hôn xuyên qua bức màn, một đám mây ngũ sắc phản chiếu trên tấm gương, bầu trời chiều xanh xám pha chút hồng, lộ ra vẻ mỹ lệ mê hoặc người…Chạng vạng, căn phòng tĩnh lặng tựa như đã chết.
27 Hôm sau khi mở mắt ra, tim tôi vô duyên vô cớ đập thình thịch, bị một loại cảm xúc khó hiểu hù dọa, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là tìm ông xã, phát hiện người không ở đây, liền hoảng hốt chạy đi tìm.
28 Nhưng mà lặp lại rồi, không phải sao?Hô hấp của tôi nghẹn lại, những lời này là có ý gì?Cái gì lặp lại?Tôi phát hiện anh ta bỗng nhiên nhìn thấu ý nghĩ của tôi, biết rõ vì sao tôi cuối cùng lại quay lại trường học, sau đó tôi lại phát hiện ra hành vi của tôi cũng thực hài hước, thực tế là ở trước mặt một người đàn ông cùng độ tuổi lại ngồi với thân phận một thiếu nữ.
29 Tôi mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe được tiếng nói ~“Con mẹ nó, ai vừa trông con bé đó? Sao lại để nó bị một gậy mạnh như thế chứ?”Giọng nói quen thuộc quá.
30 Trong một thoáng, tôi thấy đầu óc rất hỗn loạn, bọn họ nói gì tôi cũng không nghe vào, cúi đầu nhìn quần áo mình thì vẫn hoàn hảo, thêm vào việc trải qua chuyện ly kỳ khi trước đã tăng thêm khả năng vượt qua thách thức của tôi, tôi sờ cái trán hơi sưng lên, tính đứng dậy.
31 Đúng vậy. Tôi với Dã Miêu là một cô bé ngây thơ trước khi đi làm cũng chưa từng chính thức yêu ai. Trên thực tế giờ này tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của ông xã chứ nói gì cô nàng?Khó trách ánh mắt nó trợn trừng trừng, nhưng vẫn chưa nói gì.
32 Dã Miêu đập vào đầu tôi một cái, “Đừng có lề mề nữa, nhất định là đi đánh đám ban nãy. Tớ đi xem thế nào, cậu đi gọi đám Áp Tử đi!”Áp Tử?Ai?“Áp Tử là ai?” O(╯□╰)o …Hỏi xong tôi thật sự hơi 囧, vì sao tôi chẳng có tý ấn tượng nào về sự tồn tại của người này thế…“Mạc Lệ Hoa! Hôm nay cậu bị sao đấy? Có phải muốn nhìn Sở Diệc Nhiên bị người ta đánh chết không hả?” Dã Miêu rõ ràng đã tức giận, nhìn như thể muốn đập tôi một trận.
33 Hét lên xong tôi mới nhìn vào mắt Sở Diệc Nhiên. Khuôn mặt anh ta hơi sưng lên, trên khóe mắt khóe miệng còn dính máu, và ánh mắt anh ta có chút tổn thương sâu sắc ~Tất cả cảm xúc đều kẹt tại yết hầu.
34 Sau khi chạy vào không biết bao nhiêu cái ngõ, mới tựa vào tường xoa trái tim vẫn chưa hoàn hồn của mình, sau đó tự mình 囧. Lại nói, dù sao cũng là người hơn ba mươi tuổi, trước sinh nhật hai lăm tuổi thì gặp được ông xã, có lẽ là để bù đắp cho thời thơ ấu của tôi, để tôi được hưởng cuộc sống có người yêu thương chiều chuộng… nên mới trở về quá khứ đúng không? = =Người ban nãy là ai thế nhỉ?Tôi nhíu mày ngẫm nghĩ… Bác Thái… Đúng, chính là bà ấy!Nhớ rõ bà ấy là vì ngày xưa nếu gặp bà ta thì tám chín phần là đang buôn dưa lê về chuyện ly hôn của cha mẹ tôi.
35 Bên mặt kia sưng vù lên, nhưng mà tính cách của Sở Diệc Nhiên lại thuộc kiểu tàn bạo, cho nên với cái khí chất ấy, nhìn anh ta cũng không quá thê thảm.
36 Giáo viên ngừng một lúc, nhìn tôi xong lại nói, “Còn bạn nào khác không?”Cả lớp yên lặng mấy giây. Thầy ấy chờ chút rồi gật đầu, “Được rồi, giờ chúng ta vào bài hôm nay.
37 Tôi nhớ lần đầu tiên gặp ba người anh em kia của ông xã là ở bữa tiệc sinh nhật Mỹ Ngọc, vợ Trình Hạo Đông. Khi đó tôi thậm chí còn chưa phải bạn gái anh.
38 “A Hoa, tỉnh…”Tôi loáng tháng nghe được ai đó gọi mình, “Mau tỉnh lại, chúng ta sắp đến nơi rồi. ”Tôi cố nghĩ xem đây là giọng ai nhưng hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào.
39 Vẻ mặt mẹ tôi trở nên xấu hổ, cũng xuất hiện áy náy và đau lòng, những thứ rất hiếm có, sau đó bà nhìn tôi, bảo, “Bác sĩ nói tại đầu con bị thương liên tiếp nên mới gây ra hôn mê tạm thời, con bị thương lúc nào thế hả?”Tôi chớp chớp mắt.
40 “Nhờ một chút. ” Trên chiếc xe lửa màu xanh lá kiểu cũ có rất nhiều loại người, nhìn đâu cũng thấy những túi hành lý lớn nhỏ. Thời điểm này còn chưa thịnh hành chuyện đi du lịch, tiền kiếm còn chưa đủ nữa là dư thừa ra, vì làm ăn vất vả nên mặt ai cũng mệt mỏi.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100