1 "Trời sanh mày ra phải là một gã con trai mới đúng" Chiêu Hà lấy búa đóng lại chiếc ghế đã gãy, mà tiếng mẹ mắng ngày nào vẫn còn văng vẳng bên tai - Mệt lả, nàng quắng mạnh cái búa vào góc phòng, và ngồi phệt xuống nền gạch - Đưa bàn tay bẩn quệt mồ hôi tuôn đầy trên má, Chiêu Hà thở phào - Chuông điện thoại reo, Chiêu Hà chắng buồn nhấc ống nghe.
2 Sáng thứ bảy tuần sau, Chiêu Hà thức dậy sớm. Không thấy Tư Thục đâu cả. Trời ơi! Đã hai năm trời sống chung trong căn phòng nhỏ này, chưa bao giờ nó đi đâu sớm như thế này.
3 Mặc dù trượt chân suýt ngã khi nhào ra khỏi xe, nhưng cô vẫn lảo đảo bỏ chạy ra phía sau ngôi nhà cạnh chung cư Đô Thành. Dù sao cô cũng nhanh chống nhận ra rằng, mình không bám theo và cảm thấy nhẹ cả người khi tiếng xe của anh lại đi xa dần.
4 Tội nghiệp Lam Giang ! Lẽ ra nó không nên lấy một ông chồng ham thăng quan, tiến chức như vậy. Nàng biết Lam Giang, nó cũng có những tham vọng và hoài bảo riêng, mà hồi còn học trung học nó từng mơ ước.
5 Trong lúc dọn cơm ra bàn, đôi mắt Chiêu Hà bồn chồn len lén liếc về phía anh. Và nàng nhận thấy mắt anh cũng vẫn không rời nàng. Anh quan sát từng cử chỉ, động tác của nàng.
6 - Chiêu Hà ! Cô nhanh chống dọn dẹp tất cả ra sau bếp và sắp xếp phòng ngủ cho cô Lam Hằng giúp tôi Giọng nói của Quân Phát trông có vẻ như ra lệnh. Và điều Chiêu Hà hơi hoảng loạn và giật nảy mình là theo lời nói rắn như thép ấy, là cái đá lông nheo thật tình tứ của Quân Phát dành cho nàng.
7 Tiến lại bàn nước và nàng hết sức ngạc nhiên. Vọng Quân để chiếc ly trên bàn và bên dưới là tờ năm mươi đô mới cáu. Chiêu Hà cứ nhìn chằm chằm vào tờ năm mươi đô.
8 Bàn ăn với những thức ăn nghi ngút khói đã được bày sẵn. Quân Phát lên tiếng trước khi vừa thấy Chiêu Hà: - Nè ! Sao lâu thế ? Lại đây ăn, mau đi ! Thức ăn nếu để nguội sẽ không còn ngon nữa đấy.
9 Chiêu Hà chẳng muốn Quân Phát chở đi tí nào. Nhưng quả thật, nếu bây giờ mà không có anh ta thì nàng không biết phải làm sao. Vào siêu thị, nàng cảm thấy cái gì cũng thích mua.
10 Thời gian còn lại của buổi sáng trôi qua thật phẳng lặng. Chiêu Hà pha ình một tách cà phê, rồi ra phòng khách ngồi tán gẫn điện thoại với Tư Thục. Điện thoại xong, cô lại đi quanh quẩn trong nhà, chẳng biết phải làm gì cho hết cả ngày dài lê thê hôm nay.
11 Xách va li nhỏ rời khỏi chung cư đô Thành mà lòng Chiêu Hà nặng trĩu, buồn đau. Lời nói của Lam Giang lai văng vẳng bên tai: - "Trời ơi ! Mày đi sớm quá, lỡ sếp của Quân Phát lại thì tao chẳng biết phải làm sao ?" Lúc đó, nàng nhớ như in nàng đã nói với Lam Giang rằng: -" Mày cứ nói với hắn rằng: Tao hư quá ! Ăn trộm, ăn cắp vàng bạc gì của mày đó, nên mày quyết định tống cổ tao ra khỏi nhà ".
12 Tại một nhà hàng nổi ven sông, Chiêu Hà đưa đôi mắt buồn bã dõi vào khoảng không gian vô định. Cảnh đẹp giờ đây không khiến cô bận tâm nữa. Trước mắt cô, mặt nước đen ngầm phẳng lặng.
13 Họ rời bàn ăn, đứng dậy cùng bước ra. Vọng Quân cho xe chạy về phía bờ sông, trong những ngày cuối hè ở đây, hầu như không có ai cả. Trời đã gần tối, ráng chiều chạng vạng làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng của một nước lung linh.
14 Vọng Quân cho xe lướt thật nhanh trên xa lộ vắng người. Trời đã vào đêm, đường phố im ắng lạ thường. Lâu lâu, chỉ còn vài chiếc xe phóng vọt qua một cách hối hả : - Anh làm gì mà chạy nhanh thế hả ? Vọng Quân đáp cộc lốc: - Tôi đưa cô về nhà và ra khỏi cuộc đời của tôi nhanh chừng nào hay chừng nấy.
15 Kể từ ngày gặp Vọng Quân, Chiêu Hà không thể nào xua đuổi hình ảnh của anh ra khỏi tâm khảm. Lúc nào, nàng cũng nghĩ về anh. Hình ảnh của anh với khuôn mặt khinh bỉ khi chứng kiến Tư Thục và Du Nam, rồi với khuôn mặt đầy cảm xúc khi hôn nàng.
16 Tư Thục khẽ nói khi ngồi cạnh Chiêu Hà : - Sao lúc này, tao thấy mà làm sao vậy ? - Sao là sao ? - Có chuyện gì không vui, phải không Chiêu Hà ? Chiêu Hà chẳng trả lời, mà nàng rời chiếc bàn ăn tiến thẳng ra lan can và đứng lặng như thế.
17 Một mình ở nhà thoải mái kỳ lạ. Chiêu Hà nằm ưỡn một cách vô ý. Trên bộ ghế xa lông ngoài phòng khách, cô gác chân lên phía cuối chiếc ghế với đôi chút thanh thản.
18 Chiêu Hà mặc chiếc áo pull màu tím nhạt ôm sát người, làm nổi bật chiếc váy hoa ngắn xòe rộng. Mái tóc óng ả được chải gọn sang một bên. Cô cài trên đó chiếc kẹp bằng đồi mồi, chân đi giày màu huyết dụ.
19 Khi một tách cà phê dành cho anh, một ly trà nóng dành cho nàng và đĩa rau câu dành cho hai người được gã hầu bàn đặt lên bàn, thì bữa ăn của họ mới thực sự kết thúc.
20 Đêm tĩnh mịch và bình yên. Quả thật nàng không thể nào ngủ được, mặc dù nàng đã cố gắng khép chặt đôi mắt. Chiêu Hà trở dậy mở tung cửa sổ cho gió mát bên ngoài tràn vào phòng rồi ngồi thẫn thờ ra đó, ánh mắt hướng về một khoảng trời xa vô định.