41 Cô yêu anh thế thì tại sao cô lừa dối mãi bản thân mình kia chứ ? Đêm hôm đó, cô cứ trằn trọc mãi, không làm sao ngủ được Sáng ra, khi ngồi trên bàn điểm tâm, nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, mẹ cau mày: - Sáng nay, mẹ trông con có vẻ mệt mỏi thế Chiêu Hà.
42 Chiêu Hà đến trang trại của nội vào một buổi chiều. Buồn thì buồn thật, nhưng bù lại, cô có một cái cảm giác nhẹ nhõm trong lòng. Cô không biết tuần sau, khi đã làm vợ Tử Bình, tương lai cô sẽ về đâu.
43 Cầm chiếc chiếu trên tay, Vọng Quân nhìn Chiêu Hà than thở: - Em không thể cho anh một cơ hội nào tốt hơn hay sao, Chiêu Hà ? - Tôi nghĩ anh đã mò đến đây, thì anh phải hiểu rằng, anh không được chào đón chứ.
44 Trong phòng riêng của mình, Chiêu Hà đóng cửa lại, và cẩn thận viết vài lời cho Vọng Quân. "Vọng Quân! Một lần nữa, tôi van anh hãy buông tha cho tôi.
45 Tử Bình đang yên lặng nhìn những nghi thức của buổi lễ đang được tiến hành. Bàn tay anh nắm lấy tay nàng. Anh muốn truyền hơi ấm và niềm an ủi sang người con gái bé nhỏ, đáng yêu đang đứng cạnh anh và sắp trở thành vợ anh.
46 Chiếc xe hoa dừng lại trước hai cánh cổng lớn của tòa biệt thự. Nơi đây cũng đã có lúc anh đưa nàng về đây ở tạm, để né tránh Du Nam. Nàng bước xuống xe và nhìn anh hỏi ngay: - Vọng Quân ! Em không hiểu tại sao.