21 - Vọng Quân, anh ! Chiêu Hà bần thần gọi tên anh và ngã nhào vào lòng anh, với cảm giác vừa được giải thoát. nàng như người chết đuối vớ được phao. Nàng run bật bật và không thể đứng lại được.
22 Vọng Quân gọi cô dậy vào lúc tám giờ sáng: - Dậy đi, cô gái ngái ngủ của tôi. Chiêu Hà lăn qua, lăn lại rồi nằm yên: - Dậy đi ! Tôi biết cô đã dậy rồi.
23 "Chiêu Hà ! Em ăn thử xem, món gà hầm gừng này anh làm có ngon bằng em không ! Anh phải dậy từ bốn giờ sáng để làm nó đây. Chúc em ngon miệng và đừng giận anh chuyện khi nãy nhé Anh Vọng Quân" Nàng ghét anh đó, rồi lại thương anh đó.
24 Chiêu Hà đứng tần ngần ngoài lan can lầu. Trời ơi ! Sao cuộc sống của nàng cứ chao đảo vì Vọng Quân thế này ? Cách đây vài hôm thôi, nàng cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trên cõi đời chỉ vì một lá thư của anh.
25 ". . . Tuổi nào vừa thoáng buồn đo gầy vai Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời Xin cho tay em còn muốt dài Xin cho cô đơn vào tuổi này. . . " Chiêu Hà miên man chìm trong tình khúc buồn.
26 Chưa đầy hai mươi phút sau, Chiêu Hà đã có mặt tại nhà hàng Mai Quế. Xuống xe và bước nhanh vào nhà hàng. Người đông vui tấp nập, ăn mặc vừa đẹp, vừa model sang trọng.
27 Chiêu Hà không đi thẳng về nhà, vì sự trống vắng ở đó chỉ làm cho nàng cảm thấy cô độc hơn Chiêu Hà cảm thấy như mình đang phát điên lên. và cô phải lang thang thật lâu mới thoát khỏi cái cảm giác đó.
28 -Tôi van các người ! Tôi van xin các người ! Hãy buông tha cho anh ấy ! Một nhóm thanh niên với gương mặt dữ tợn đấm vào mặt Du Nam: - Buông tha à ? Tư Thục tiếp tục kêu gào: - Đừng ! Đừng.
29 Khi cuộc sống đã tương đối ổn định, Du Nam đã tu tỉnh làm ăn. Cuộc sống đối với Tư Thục như thế đã quá đủ, không gì hạnh phúc hơn. Có điều làm cho cô ray rứt mãi không yên là vị ân nhân đã cứu cô.
30 Mặt trời mọc rồi lặng, trăng tròn rồi lại khuyết. . . Một ngày, một tháng, một năm, hai năm, ba năm rồi cũng qua đi. Thấm thoát thế là đã ba mùa đông qua đi kể từ một buổi sáng rét buốt nàng đã chạy trốn một cách vội vã đến phi trường này.
31 Trở về nhà, Chiêu Hà vùi đầu vào công việc. Nàng cáng đáng luôn cả công việc của kẻ ăn người ở. Nàng muốn quên tất cả. Nàng không thể để ình có một phút thời gian rảnh rỗi Cha cô rất hài lòng về cô.
32 Sau những giờ vùi đầu vào công việc, Chiêu Hà thường rời khỏi nhà vào mỗi buổi chiều. Nàng chọn ình nơi nghĩ ngơi thật yên tĩnh, vắng vẻ để ôn lại những gì đã xảy ra.
33 "Một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau Chẳng còn thấy đâu, mắt hoa hoen sầu Vì mình xa nhau, nên em chưa biết xuân về đấy thôi Ngày xuân vẫn trôi, rừng còn ngây dại, mơ bóng hình ai ? Chiều xưa ngồi bên em, anh nghe như đà xót xa mòn tay mềm Một giây hồn lênh đênh, môi em thơm ngát đón đưa hương say tình Em biết không em ? Anh như áng mây tìm nơi đổ bến Dầu bến xa bờ, mà hồn vẫn trôi, mây hoài vẫn trôi.
34 Ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn phủ khăn trắng, gương mặt của Hào Nam và Chiêu Hà mỗi người mỗi vẻ. Chiêu Hà ngồi âu sầu mân mê chiếc nhẫn mà Vọng Quân đã tặng ngày nào.
35 Những ngọn đèn trang trí trong phòng khách được bật lên sáng choang. Tòng là khách khứa được mời đã có mặt đông đủ. Tiếng cười đùa rơm rả làm vui nhận thêm căn phòng vốn thường ngày rất im lìm, vẳng lặng.
36 Chiêu Hà vừa rời khỏi Vọng Quân thì có khá đông người vây quanh trò chuyện hỏi thăm nàng. Nàng để mặc ọi người kéo nàng đi chỗ nọ, chỗ kia. Chiêu Hà biết có ánh mắt lấp lánh của Vọng Quân đang theo dõi cô.
37 Lạ thay, Chiêu Hà chẳng thấy êm ấm chút nào trong vòng tay của Hào Nam, mà nàng chỉ có cái cảm giác nhẹ nhõm khi điệu nhảy kết thúc. Vọng Quân đã có mặt bên cạnh nàng tự lúc nào: - Xin lỗi anh nhé.
38 Ông Thịnh Phước dìu con gái về phía bãi đậu xe, theo sau là Vọng Quân. Ông cầm tay Vọng Quân: - Vọng Quân này ! Tôi nhờ cậu đưa con gái của tôi về giùm nhé.
39 Tiếng chim líu lo ngoài vườn đánh thức giấc ngủ mệt mỏi của Chiêu Hà. Nàng lờ mờ nhớ ra mọi chuyện. Tối qua, nàng say khướt, có lẽ Vọng Quân đã bế nàng vào đây.
40 Vọng Quân ngồi đối diện với cô, giọng anh chắc nịch; - Chiêu Hà ! Tại sao cô lại lừa dối tôi ? Tại sao cô không nói cho tôi biết cô là ai ? Cô nói: - Anh chẳng ưa gì tôi, thấy tôi như thấy một cái gai trong mắt.