1 Thế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào.
2 "Hạo Nguyệt, có lẽ tỷ nói không sai, chỉ là ở đây nhiều người như vậy, nên bắt đầu tìm từ nơi nào đây?"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạo Nguyệt nhanh chóng xụ xuống, Tàn Nguyệt không nhịn được mỉm cười:"Ở đây nhiều người, muội nhìn liền thấy đau đầu, tỷ đi vào trong tìm, muội đối với việc gặp thái tử không có hứng thú, muội sẽ đứng ở đây chờ tỷ, được không?"Nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người tới, Tàn Nguyệt xưa nay vốn thích thanh tĩnh bực mình nhíu mày, có lẽ cá tính của nàng có điểm thích cô đơn, không thích nơi náo nhiệt.
3 "Không có!"Tàn Nguyệt thản nhiên nói, bước nhanh đi về phía trước không có dừng lại, nàng không quay đầu lại, nên không nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ buồn bực của hắn.
4 Mọi người thường nói, tốt không linh xấu lại linh, những lời này đúng là chân lý thiên cổ lưu truyền tới nay. Hạo Nguyệt lo lắng ba ngày, Tàn Nguyệt cũng cầu khẩn ba ngày, cuối cùng tướng phủ nhận được thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng , Tàn Nguyệt được gả cho thái tử, hôn kỳ được định vào một tháng sau.
5 "Rầm. . . "Một bàn tay vỗ mạnh lên trên bàn, Liễu phu nhân gào khóc rốt cục ngừng lại, giương lên cặp mắt to giống như quả hạch đào, ủy khuất nhìn tể tướng thần sắc không tốt, nghẹn ngào nói:"Lão gia.
6 Trong phòng cảnh vật vẫn đơn giản như xưa, tất cả không có gì thay đổi, không biết đã bao lâu rồi không có thêm đồ đạc mới, chỉ nhớ từ khi nương mất, nàng trở thành một người dư thừa trong tướng.
7 Tĩnh lặng!Trong phòng, tĩnh lặng như chết, Liễu Tương nhìn chằm chằm vào nữ nhi đã bị ông lãng quên rất nhiều năm, nữ nhi này trong trí nhớ sớm đã không còn bao nhiêu ấn tượng, nàng bình lặng, ôn nhu tới mức khiến cho người ta không cảm giác được sự tồn tại của nàng.
8 "Cha, Tàn Nguyệt không muốn gả cho thái tử, cha để cho con thay Tàn Nguyệt gả có được hay không? Bọn con vốn là tỷ muội, cũng giống nhau cả thôi. . . "Vừa đẩy cửa ra, bỗng có người thiếu chút nữa đụng vào mình, Liễu Tương bực mình nhíu mày, nhìn nữ nhi không hề có chút quy củ nào, tức giận nói:"Hạo Nguyệt, ngươi nói cái gì?"Gả thay, nàng làm sao nghĩ được biện pháp này? Thái tử nhìn trúng là Tàn Nguyệt, cũng đã gặp qua Tàn Nguyệt, bằng không, làm sao có thể có thánh chỉ này được?"Cha, có được không? Tàn Nguyệt cũng hề muốn gả cho thái tử.
9 Đôi mắt mở to hoang mang, Tàn Nguyệt vô hồn nhìn Lam Nhi, yếu ớt nói:"Lam Nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?"Rất nhanh tỉnh táo lại, Tàn Nguyệt nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, phụ thân vô tình, Hạo Nguyệt thương tâm, không cam lòng… Tất cả như một giấc mộng, vừa mới phát sinh, nhưng lại không có chút cảm giác chân thực.
10 "Nương, con không muốn gả cho Địch Mân!"Giận dữ bước tới, đây là hôn ước lâu nay nàng luôn phản đối, cha cũng đồng ý là sẽ hủy bỏ. Vậy sao hôm nay, Địch lão tướng quân vừa đến, mới nói chuyện một chút cha liền dễ dàng đáp ứng ngay? Gả cho nam nhân biến thái kia, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy ủy khuất! "Hạo Nguyệt, cha con cũng đã quyết như vậy rồi, nương còn có thể làm gì khác?"Thở dài một tiếng, mặc dù bây giờ là phu nhân của tướng phủ, bề ngoài giống như có quyền có thế, nhưng cũng chỉ đối với đám nữ nhân trong phủ, còn đại sự vẫn do Liễu Tương định đoạt, bà ở trước mặt ông ta, cái gì cũng không dám nói.
11 Cuộc sống cứ như vậy tiếp tục trôi qua vài ngày, Tàn Nguyệt cũng không đi tìm Hạo Nguyệt, ban đầu cũng định đến an ủi nàng một chút, dù sao hiện giờ tâm tình của nàng ấy không tốt.
12 Tàn Nguyệt vốn không để tâm tới việc này, sau khi nghe đến yêu cầu của Hạo Nguyệt, lòng cũng bối rối theo. Nhường cho nàng? Như vậy cũng có thể được sao? Thánh chỉ đã ban xuống, ngay cả thời gian thành thân cũng đã định, chuyện này còn có thể có đường cứu vãn sao?Bất an đứng đó, nàng vốn đã ít nói, lúc này đây càng không biết phải an ủi Hạo Nguyệt như thế nào, thành ra nói năng có phần lộn xộn, cho thấy rõ sự bối rối trong nội tâm nàng.
13 "Không, muội có thể giúp, Tàn Nguyệt, muội có thể giúp được tỷ!"Nắm lấy góc áo của Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt giương hai mắt đẫm lệ nhìn Tàn Nguyệt, bộ dáng vô cùng đáng thương, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nhịn không được mà mềm lòng.
14 "Không cần. . . Dù sao cũng chỉ là lập gia đình thôi mà, có phải là chuyện gì lớn lao đâu?"Đối với hôn ước kia, hắn vốn bài xích gay gắt, đã nói với phụ thân không biết bao nhiêu lần, hắn không thích nữ nhân như chim khổng tước kia, nhưng phụ thân lại không đồng ý chuyện từ hôn.
15 "Này. . . Này. . . "Tuy là đã nhìn quen nhiều sóng gió lớn, chứng kiến nội dung tờ giấy, hắn cũng là khiếp sợ không nói ra lời, chữ màu đen trên giấy trắng trong tay, viết thật rành mạch, rõ ràng, chính giữa là hai chữ "Hưu thư" khiến người kinh hách!"Này, Địch Mân, này.
16 "Địch Mân, ngươi uống thành như vậy?"Mới vừa bước vào trong phủ, thanh âm bực mình từ phía sau truyền đến, Địch Mân không cần xoay người, cũng biết người nói chuyện là ai.
17 "Tiểu thư, nhị tiểu thư đến xem người rồi!"Vì chuyện tứ hôn, nguyên bổn tỷ muội coi như quen thuộc, sớm đã thành người xa lạ. Mũ phượng và áo tân nương mà tân nương cần mặc dao động ở trên bàn, Tàn Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua, chưa thử hay đụng tới.
18 Đôi mắt đẹp nhìn Tàn Nguyệt nhận lấy, Hạo Nguyệt giống như trường ra một hơi, khóe miệng cong lên càng thêm mê người. "Nhị tỷ, xin lỗi, chuyện thái tử ta cũng không giúp được cái gì.
19 "Nhị tỷ. . . "Hô vài tiếng, Hạo Nguyệt cũng không có phục hồi tinh thần lại. Tàn Nguyệt lôi kéo ống tay áo của Hạo Nguyệt, trong lòng bất an càng thêm sâu.
20 "Tiểu thư, tiểu thư, hù chết. . . Làm nô tỳ sợ muốn chết, nàng rốt cục nhận!"Nghe được mama lớn tuổi ở phòng bếp nói qua, nữ nhân trước khi thành thân, chỉ cần tặng cho nàng thêm một phần mũ phượng và áo tân nương thì khi còn sống nàng sẽ bị tai nạn cuống quít.