41 Nhớ tới lần nọ Như Yên có nói, mặc dù chỉ là ngấm ngầm hại người, nhưng đủ làm cho nàng kinh hãi rồi. Đều nói người chết như đèn đã tắt, kỳ thật bình thường, có rất nhiều chuyện, cũng không phải người đã chết đều một mực như đèn tắt.
42 Lần đầu tiên thành thân, tâm lý luôn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng, không biết bản thân đã bái đường thành thân như thế nào, cũng không biết vào được phòng tân hôn từ lúc nào.
43 Mà phụ thân của nàng, chính là một mỹ nam. Nghe nói khi tuổi còn trẻ, phụ thân lại là một mỹ nam hiếm gặp, nương cũng là lần đầu gặp gỡ mà mến nhau. Nương nói, cha yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng.
44 "Nam tử, nữ tử có khác biệt sao?"Giương lên đôi mắt to, Tàn Nguyệt khó hiểu hỏi. Nương thở dài một tiếng, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ nhàn nhạt, qua rất lâu, nàng cũng không nói gì, chỉ là đôi lông mày nhíu chặt, rất lâu cũng không hề giãn ra.
45 "Nương, nương. . . "Nắm chặt lấy tay của nương, Tàn Nguyệt lo lắng cắn môi, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Lời của nương, mặc dù bây giờ nàng không hiểu lắm, nhưng nàng nhớ kỹ, toàn bộ cũng nhớ kỹ.
46 "Không chết sao? Chết rồi lại nói cho ta biết. . . "Con mắt sắc bén đảo qua, Tàn Nguyệt sợ đến vội vàng nhắm mắt lại, một cái chén trượt qua sát bên má --Choang một tiếng, cái chén không làm gương mặt nàng bị thương, nhưng Tàn Nguyệt lại sợ cả người run rẩy.
47 Hôm nay, là ngày đáng mừng của hắn, tất cả chung quanh đều là đỏ, đỏ sặc sỡ, đỏ chói mắt. Chỉ là, trong mắt Địch Mân chứng kiến tất cả, lại thấy chướng mắt đáng chết!Vui mừng, trong lòng thoải mái mới có thể vui mừng chứ? Nhưng trong lòng hắn không thoải mái, tâm tình của hắn cũng không tốt, khăn voan đỏ thẫm, che lại khuôn mặt của nàng, nhưng lại không che giấu được, bộ dáng không cam lòng của nàng.
48 "Thiếu gia. . . Tân phòng ở bên kia, ở bên kia. . "Hai chữ "Tân phòng" nhắc nhở hắn, Địch Mân bực mình nhăn mày lại, hừ lạnh nói:"Nữ nhân đó, nàng không xứng.
49 Hắn rất hung ác. Vừa nghe thấy tiếng hô, Tàn Nguyệt khẩn trương giữ chặt tay. Ngày trước cũng đã gặp qua Thái tử? Nhưng ngày đó, tính tình của hắn cũng không nóng giận, nói chuyện cũng rất dịu dàng.
50 Hoàng thượng, chẳng lẽ là Hoàng thượng hoặc là Liễu Tương cường ngạnh ép buộc sao?Thân là thiên chi kiều tử, nhưng ngay cả hôn nhân của mình cũng không có quyền tự làm chủ, nếu như đây là sự thật, vậy cũng quá làm bị thương tự tôn của thái tử rồi, hắn mất hứng như vậy về tình cũng có thể hiểu.
51 Bất quá, không biết có phải hắn uống quá nhiều rượu rồi hay không, sao lại cảm giác thanh âm nói chuyện của hắn so với trong trí nhớ có điểm bất đồng? Có lẽ đều là nàng nhớ lầm rồi, dù sao một lần đó, bọn họ cũng chỉ nói mấy câu thôi.
52 "Không, sẽ không, sẽ không như vậy, ta gả cho vốn là thái tử, nên là thái tử. . . . "Thay mặt gả, Hạo Nguyệt, không nghĩ tới nàng dĩ nhiên thật sự làm vậy.
53 Ha ha. . . Cười to vài tiếng, hắn kéo khăn trùm đỏ khỏi đầu, nhìn vào khuôn mặt nhỏ trước mặt, bực mình giữ chặt đầu Tàn Nguyệt, tiến đến trên mặt Tàn Nguyệt, giận dữ nói:"Đừng lộn xộn, ta không say? Sao có thể là Tàn Nguyệt? Tàn Nguyệt, ta nhìn thấy Tàn Nguyệt rồi, còn một số.
54 Bây giờ, trời cũng đã sáng, không biết tướng phủ thế nào rồi, thái tử có phát hiện ra không? Bây giờ ván đã đóng thuyền, phát hiện rồi thì cũng không có biện pháp nào.
55 "Tàn Nguyệt, ta. . . "Mặc vào một bộ quần áo màu đỏ tươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm đơn giản nhưng cũng diễm lệ không ít. Tuy nhiên, nếu đem nàng lúc này ra so sánh, hắn lại thích bộ dạng đạm nhã thoát tục của nàng.
56 Bị hắn trừng mắt nhìn, Tàn Nguyệt vội vàng đổi giọng. Hắn thừa nhận nàng là nương tử? Tàn Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, còn tưởng, hắn tối thiểu cũng sẽ tức giận xem chuyện gì đang xảy ra? Hoặc là hung hăng giáo huấn nàng một trận, dù sao thì việc tân nương bị đổi người cũng không phải là việc nhỏ.
57 Đối với hắn, bây giờ mới là quan trọng nhất, phát sinh chuyện lớn như vậy, thái độ của hắn rất không bình thường. "Tại sao phải tức giận? Tàn Nguyệt, ta biết ngươi cũng là người bị lừa gạt, hết thảy đều là Hạo Nguyệt bày ra, ta nói không đúng sao?"Cười cười nhìn Tàn Nguyệt, tâm tình Địch Mân rất tốt.
58 Nhìn thấy Địch Mân dường như có chút đăm chiêu, Tàn Nguyệt sâu kín thở dài, tiếp tục nói:"Bất quá, nguyện vọng này sợ là rất khó thực hiện. Thái tử làm không được, ngươi cũng làm không được.
59 Nghĩ đến sự thô bạo của mình tối hôm qua, xúc động giống như một tiểu tử chưa hiểu việc đời, khuôn mặt tuấn tú của Địch Mân đỏ bừng, tiếng nói cũng khàn khàn.
60 Cơ hội, nàng đã cho, nhưng cùng nhiều phụ nữ chia sẻ một người đàn ông như vậy, nàng cũng có thể như nương một bực lạnh nhạt cười tiếp nhận sao?Có lẽ, đây cũng là chỗ không tốt của hài tử không có nương, chưa người nào từ nhỏ liền báo cho nàng phải làm cái gì không được làm cái gì, xem trên sách dù sao cũng không nhiều lắm, không có kinh nghiệm tự mình trải qua lại càng không đủ làm tin.