1 Tà dương như máu, hồng quang khắp trời. Mặt đất dữ tợn, một mảnh tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu). Máu, vô biên vô tận, từ trên đài tam sinh lan tràn xuống, đem mặt đất nhuộm đẫm thành một mảnh màu hồng đen.
2 Thân thể Mặc Thiên Thần mạnh mẽ run lên, âm thanh này…Âm thanh này nàng tuyệt đối không nghe lầm, dù trong vạn người nàng cũng có thể nghe ra, bởi vì, âm thanh này, nàng khắc ghi dưới đáy lòng, khắc vào trong linh hồn.
3 Ôm ngực, Mặc Thiên Thần đã không biết nơi đó là tư vị gì. Người dùng hết đời để yêu a, đó là người nàng toàn tâm toàn ý yêu a, hôm nay lại…Tim, rất đau…Không, không đau, bởi vì, đã không còn cảm giác đau.
4 Cửu Châu đại lục, trên thánh địa cửu phong của nhân tộc. “Ưm. ” Rên rỉ một tiếng, Mặc Thiên Thần ôm cái trán hoảng hốt mở mắt ra. Đập vào mắt một mảnh ánh sáng màu đỏ, chói mắt cơ hồ muốn hoa mắt nàng.
5 Nàng nhớ rõ lần đó sau khi nàng lấy được huyết kiếm, bởi vì mất máu quá nhiều hơn nữa trong lòng hoảng loạn, căn bản không chú ý sau vách núi này có cái gì, không nghĩ tới hôm nay một lần nữa sống lại, thứ đầu tiên nhìn thấy lại ngoài dự kiến của nàng.
6 Hoa núi rực rỡ, thảo dược thơm ngát, trên Đệ Cửu Phong nhóm dược đồng tìm kiếm, vẻ mặt đều sốt ruột. Mặc Thiên Thần đi lên liếc mắt nhìn thấy sư phụ nàng, đầy mặt lãnh khốc đứng ở đỉnh núi lạnh lạnh nhìn nàng, vẻ mặt kia cơ hồ lạnh muốn xuất ra nước.
7 “Sư tỷ cũng nhớ Thủy Thủy. ” Mặc Thiên Thần ôm lấy viên cầu nhỏ cười nói. “A, đúng rồi, sư tỷ mau đi xem bọn tiểu linh thảo, bọn nó có vài cọng đã héo rũ , Thủy Thủy thật lo lắng, sư tỷ mau hỗ trợ, sư phụ, đợi lát nữa hãy mắng sư tỷ, trước mượn sư tỷ cho Thủy Thủy dùng.
8 Này là vì đám bèo rong, cho nên, nàng có thể nghe hiểu lời nói của mấy linh thảo?Ôm tâm trạng thử một lần, Mặc Thiên Thần ngồi xổm xuống, dè dặt cẩn trọng đào ra một gốc cây hai trăm năm nhị phẩm không già, đem nó dời đến nơi khô ráo.
9 “Thiên Thần sư tỷ, chúng ta…” dược đồng đang đứng chung với Mặc Thiên Thần nghe vậy giương mắt nhìn về phía Mặc Thiên Thần, lời vừa ra miệng chỉ thấy Mặc Thiên Thần nhanh chóng túm lấy roi phỉ thúy dùng làm trang sức, đi nhanh ra ngoài.
10 Lập tức, lời cũng không nói roi trong tay trực tiếp hóa thành Thiên Đạo ảnh, ở trước mặt Hồng hộ vệ nháy mắt dệt ra một đạo thiên la địa võng. “Hừ, kỹ xảo nho nhỏ cũng dám lấy ra diễn trước mặt bổn tọa… A…” Hồng hộ vệ thấy Mặc Thiên Thần đang ở trước mặt nàng dùng roi dệt một mạng lưới, không khỏi cười lạnh một tiếng vũ khí ra khỏi vỏ, hoa chiêu như vậy ở trước mặt nàng vô dụng, nhiên không chờ nàng hướng Mặc Thiên Thần tấn công tới, dưới chân mạnh mẽ nhoáng một cái, ý nghĩ nháy mắt mơ hồ, Hồng hộ vệ nhất thời thầm kêu không tốt, a một tiếng kêu lên.
11 “Thiên Thần sư muội, muội hãy nghe ta nói…”Một roi đi qua, phía sau lưng Huyền Thiên Hạo da tróc thịt bong. Huyền Thiên Hạo một thân bản lĩnh tất nhiên là cao hơn Mặc Thiên Thần hiện tại, nhưng Mặc Thiên Thần có độc tiên nơi tay, độc tiên Đệ Cửu Phong Lãnh Trầm Hinh, phóng tầm mắt thiên hạ có thể bắt được cũng không mấy người, huống chi Huyền Thiên Hạo mới mười tám tuổi, nhất thời tay chân chậm lại, ý nghĩ mơ hồ.
12 Một đêm thoáng chốc trôi qua. “Không đi. ” Sáng sớm, Mặc Thiên Thần đã mặt lạnh nhìn Huyền Thiên Hạo đối diện chỉ có một đêm mà bình phục, hiện tại đã một lần nữa khôi phục thành người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, trầm giọng nói.
13 Ý trời muốn nàng đi, vậy cũng đừng trách nàng đảo loạn phong thủy thiên hạ này. Sơn cốc rừng xanh. Một chiếc xe độc giác thú được ba con ngựa kéo nhanh chóng xuyên qua trên đường lớn, tốc độ cực nhanh cơ hồ có thể so với chim chóc bay trên không trung, bên cạnh, hai con bạch mã thần tuấn chở Ảnh hộ vệ và Hồng hộ vệ, phòng hộ trái phải, một hàng xe ngựa hướng tới hoàng thành nhân tộc nhanh như điện chớp mà đi.
14 Có thể công kích trong vòng lực khống chế lớn như thế, lực lượng này khẳng định đã đạt tới ngũ cấp. Hai hộ vệ Ảnh và Hồng là ngũ cấp cao thủ, đối phương thế như xuất động bốn ngũ cấp cao thủ, đây nhất định phải đưa bọn họ vào đường chết, mẹ nó , hiển nhiên tin tức hắn viếng thăm Đệ Cửu Phong Lãnh Trầm Hinh đã bị lộ.
15 “Thái tử, lui ra phía sau, ta đến. ” Lúc này Ảnh hộ vệ cũng không sợ tiết lộ thân phận Huyền Thiên Hạo, người tới khẳng định đã biết bọn họ là ai. Một cái di hình đổi ảnh, Ảnh hộ vệ tiếp được đối thủ Huyền Thiên Hạo.
16 Huyền Thiên Hạo rốt cuộc là Huyền Thiên Hạo, tuy rằng lúc này tuổi còn nhỏ cũng không có mạnh, nhưng dưới sự đè ép của lục cấp, chính là bọn người Ảnh hộ vệ đều không thể nhúc nhích, hắn thế nhưng cố hoạt động về phía trước, hướng bên trong buồng xe chộp lấy Mặc Thiên Thần: “Mau… Mau ra đây…”Nhưng hắn bị mũi tên bắn mau của lục cấp cao thủ bao vây.
17 Sắc mặt lạnh như băng , mắt lợi hại đảo qua người bốn phía khiếp sợ, Mặc Thiên Thần từ từ ngẩng đầu nhìn thoáng qua lục cấp cao thủ hướng bắc hiển nhiên cũng bị kinh ngạc, đầu ngón tay nhẹ nhàng vặn vẹo.
18 Xem xương? Phá thịt xem xương?Huyền Thiên Hạo cùng Huyền Thiên Tường liếc nhau, này… Phá thịt xem xương cũng không phải là việc nhỏ. “Được. ” Nhưng Huyền Thiên Hạo không có ngập ngừng, bản lĩnh Mặc Thiên Thần cho hắn một loại tự tin, một loại tự tin ngoài Mặc Thiên Thần ra thiên hạ này không tìm được người có thể cứu phụ hoàng hắn.
19 Vài từ vừa nói ra, Huyền Thiên Hạo và Huyền Thiên Tường vốn đã cơ hồ tuyệt vọng, liền dường như đầy trời băng tuyết gặp liệt hỏa hừng hực, trố mắt, mà ngắn ngủi trố mắt qua đi hai người gần như đồng thời nhảy dựng lên, mừng như điên nói: “Thật…thật sự có thể cứu.
20 Mặc Thiên Thần nhất thời sửng sốt: “Cầm cái gì?”“Thứ tốt trên người ngươi, cho. ” Hoa Tu La hướng Mặc Thiên Thần vươn lá cây nhúc nhích, giống như thúc giục Mặc Thiên Thần cho thứ tốt.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 50