1 Thẩm Châm đã từng nói, trước năm 25 tuổi còn chưa gặp Thẩm tiên sinh của mình, cô liền tổ chức đoàn thể đến hộp đêm phóng hoả, tự mình lo liệu. Tống Thanh Vãn ngồi bên cạnh cười dịu dàng, ánh mắt hâm mộ ghen tị của Thẩm Châm lướt qua, cô lạnh nhạt nói: “…Đương nhiên, tớ cũng không để ý xử cậu ngay tại nhà cậu trước khi Cố Nam Thành tìm được cậu.
2 Tống Thanh Vãn nhìn thấy Thẩm Châm đùng đùng chạy qua đường, giống như một tia chớp bay ra ngoài. Áo sơ mi màu tím, quần tây đen, đôi giầy Ferragamo kinh điển.
3 Vào Thục Lưu Hương bọn họ yêu cầu một gian phòng riêng, Thẩm Châm vừa xem thực đơn vừa nói với nhân viên phục vụ, Cố Tích Hoa ngồi bên cạnh, trầm mặc nhìn cô.
4 Ông trời thích làm việc gì nhất? Trả lời: nổi gió đổ mưa. Đối với thời tiết thất thường vào mùa hè tại thành phố C, Thẩm Châm tỏ vẻ không nói gì. Đừng mang theo bầu không khí phá hỏng chứ.
5 Tắm xong Thẩm Châm nằm trên giường nhìn dãy số trong di động mà ngẩn người… Lại nhớ tới một màn trước đó…Thành thật mà nói, cô vô cùng rung động. Khi anh che ô điềm tĩnh đi về phía cô, Thẩm Châm nghĩ thầm… Đây là người đàn ông mình thích, người đàn ông mình vừa gặp đã yêu, anh ấy tốt như vậy.
6 Tống Thanh Vãn ngủ thẳng đến trưa mới thức dậy, tắm rửa xong, cô ngồi bên giường vừa lau tóc vừa gọi điện cho Thẩm Châm. Cố Nam Thành nói Cố Tích Hoa vừa về nước, có rất nhiều việc công phải xử lý, sắp tới có thể không rút ra được thời gian, Tống Thanh Vãn suy nghĩ một chút quyết định nói trước với Thẩm Châm.
7 Âm thanh bên kia cũng rất khoan khoái, anh cầm điện thoại ánh mắt thật sâu, khuôn mặt cũng rất dịu dàng: “Buổi tối em muốn đi đâu ăn?” Câu hỏi này…chỉ có một người đàn ông tự tin và mạnh mẽ mới có thể nói vậy với một người phụ nữ, anh không phải hỏi “Buổi tối có được không”, cách hỏi như vậy nhìn như tôn trọng phía nữ, thực ra ở sâu trong lòng người đàn ông còn đang trong giai đoạn thăm dò thử nghiệm mối quan hệ này, chưa muốn để lộ bản thân quá nhiều trong mối tình này, mà câu “Buổi tối muốn đi đâu ăn”, chứng tỏ rằng buổi tối của cô đã thuộc về anh, không cho phép từ chối cũng không được phản bác, cứng rắn mà lại khí phách, đi đâu ăn mới là tôn trọng cô, cùng lúc biểu hiện vẻ dịu dàng tinh tế hào phóng lịch sự của anh.
8 Cô hơi ngẩng đầu —— hôn trúng cằm anh. Kỳ thật là hôn trật, cô muốn hôn má anh cơ… Ai bảo anh lùi lại nhanh quá, chỉ cọ trúng cằm thôi… Cố Tích Hoa lui về, ánh mắt sâu thẵm, anh nhìn cô chằm chằm, trái tim Thẩm Châm đập liên hồi, không thể chống cự cái nhìn chăm chú của anh, cô dứt khoát nhắm một mắt, nghiêng đầu không để ý tới.
9 Hai người im lặng không nói gì, mười lăm phút sau họ chạy tới đại học F. Cố Tích Hoa tìm chỗ đỗ xe, nơi đó cách quán mì chừng mấy phút đi đường, hai người cùng đi về phía đó.
10 Đại học F là trường cũ của Thẩm Châm, cô vốn nghĩ tới có một ngày sẽ cùng người đàn ông của mình tay trong tay ôn lại kỷ niệm xưa, cô cũng tưởng rằng sẽ rất lãng mạn, nhưng mà —— Hiện tại cô trông thấy những nữ sinh tóc dài bồng bềnh chân tay mảnh khảnh đầy sân trường, cô chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
11 Sau khi Cố Tích Hoa về nước, anh thật sự rất bận rộn, kết nối sự nghiệp nước ngoài, phát triển sự nghiệp trong nước, còn phải đối phó đủ thứ chuyện bên phía bà Triệu, mỗi việc đều bận đến sứt đầu mẻ trán, đến nỗi hai tuần nay vẫn chưa một lần gọi điện thoại cho Thẩm Châm, lại càng khỏi nói đến việc gặp mặt.
12 Ngày hôm sau đến lúc trở về, Thẩm Châm cùng đồng nghiệp ra khỏi khách sạn, cô lén lút nhìn xung quanh, quả nhiên trông thấy chiếc xe Phaeton W12 đậu ở góc xéo đối diện, Thẩm Châm theo những người khác chuẩn bị lên xe, quản lý ở bên cạnh trừng mắt nhìn cô, bực bội bĩu môi —— đừng lên xe.
13 Thẩm Châm thần trí ngẩn ngơ bị Cố Tích Hoa tha lên lầu. Vừa đóng cửa phòng ngủ anh liền đặt cô lên tường vừa hôn vừa cắn. Thẩm Châm hoàn toàn không chống đỡ nổi, chỉ có thể bám lấy anh, không để mình mềm nhũn trượt xuống đất.
14 Cố Tích Hoa phải đi công tác một tháng, Thẩm Châm thừa dịp rảnh rỗi mà đăng ký học lớp yoga, Tống Thanh Vãn rất khó hiểu. Một người từ tiểu học đến đại học chưa bao giờ nhiệt tình với vận động lại đột nhiên đăng ký học yoga thử thách cơ thể mềm dẻo cực hạn? Thẩm Châm liếc nhìn người bên cạnh với vẻ thâm thúy: “Cậu không hiểu tớ, tớ không trách cậu.
15 Hôm Cố Tích Hoa đi công tác trở về thì chính là ngày tụ họp bạn bè. Hẹn nhau tám giờ, anh phải lái xe qua chừng nửa tiếng, vào lúc bảy giờ mười phút Thẩm Châm liền thấy xe của Cố Tích Hoa.
16 Chờ đến lúc Cố Tích Hoa tới khách sạn thì đã chín giờ, mọi người vốn nổi giận đùng đùng nằm bò bực bội, khi nhìn thấy Cố Tích Hoa dẫn một cô gái xinh đẹp lại thuần khiết tới cùng, tất cả đều tá hoả.
17 Khi Thẩm Châm nhận được email của Cố Tích Hoa thì cô nghiêm túc ý thức được một vấn đề —— cô còn chưa nói với ba mẹ cô muốn kết hôn. Cô cũng quên mất đưa Thẩm tiên sinh về nhà.
18 Buổi trưa, Cố Tích Hoa gọi điện tới, Thẩm Châm đang ăn cơm với đồng nghiệp. “Khi nào thì đi, Cố phu nhân?”“Chừng nào anh có thời gian?” Thẩm Châm hỏi.
19 Khi đến nhà họ Thẩm thì vừa lúc bà Thẩm đã làm cơm xong, ngửi được mùi hương thức ăn quen thuộc Thẩm Châm nhào thẳng về phía bà Thẩm trong phòng bếp, cô ném Cố Tích Hoa trước mặt ông Thẩm.
20 Buổi sáng khi Thẩm Châm thức dậy, cô phát hiện mình được khoá trong lồng ngực an toàn ấm áp, trong không khí tất cả đều là mùi hương của Cố Tích Hoa, hơi thở của anh phả trên mặt cô, lông tơ trên mặt ngứa ngáy, lại khiến người ta vô cùng yên tâm.