21 Cuộc sống luôn trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã tới ngay xuất giá rồi, bởi vì không có bao nhiêu mong đợi đối với hôn sự, Tàn Nguyệt trở thành người nhàn nhã nhất trong phủ.
22 "Ôi chao, tiểu thư tốt của ta, người như thế nào còn chưa mặc áo giá y vào hả. Tân lang cũng sắp tới đây rồi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, giá y đâu?"Hai người trong lòng đang đau khổ nói chuyện, một người ma ma trang điểm đột nhiên chạy vào, thấy hai người đang nói, bực mình kêu lên.
23 Nha đầu này, lo lắng như vậy sao? Mắt nhìn Lam Nhi an ủi một cái, Tàn Nguyệt tiếp nhận mũ phượng và giá y, mặc lên dưới sự giúp đỡ của ma ma, trên khuôn mặt nhỏ lộ ý cười nhạt.
24 Đây không phải đường may của Hạo Nguyệt, bởi vì hai người thân thiết, mà nàng bình thường lại tỉ mỉ, tất nhiên nhận ra đường may của Hạo Nguyệt, cũng nhân tiện hiểu rõ điều này, có ý nghĩa gì.
25 "Này. . . Này. . . Nhưng. . . "Khó khăn nhìn Hạo Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn, Liễu phu nhân thật đúng là không có chủ ý gì. Nhưng bây giờ thật sự không còn sớm nữa, lát nữa đến giờ, người nghênh thân cũng đã tới đây rồi, không được, nàng bây giờ phải có một quyết định!"Nương, lúc này người nhất định phải giúp Hạo Nguyệt.
26 Hai kiệu hoa vào cửa, vốn đều là một trước một sau, nói là tân nương không thể gặp lại, nơi Tàn Nguyệt và Hạo Nguyệt ở cũng không gần. Hỉ Nhi và Hạo Nguyệt, len lén đi tới sân của Tàn Nguyệt, may là người bên này cũng không nhiều, dùng chút mê hương, đã sớm chuẩn bị tốt, đưa Tàn Nguyệt đang ngất xỉu đi ra ngoài.
27 *Xuân phong đắc ý: là con đường thuận lợi, thăng quan tiến chức, nếu nói về Như Yên thì ta nghĩ là cuộc sống gia đình thuận lời, được sủng ái. "Ha hả, Như Yên, ta khóc, hôm nay ta dĩ nhiên khóc.
28 "Lão gia, ta cũng vậy. Thật cao hứng, ta là cao hứng mà khóc. Các nàng cũng tìm được nơi quy túc thật tốt ình, mà Như Yên, nàng cũng không thể chính mắt thấy được.
29 Nâng lên khuôn mặt nhỏ gầy, nửa bên mặt của nàng cũng sưng lên. Trong mắt lệ quang nhạt nhòa, nàng vậy mà cố chấp không cho rơi xuống. "Ta rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng, đây là cái gì? Hắn là ai? Cái này lại là cái gì?"Trên mặt đất, chính là y phục tán loạn của nam nhân rơi ra từ tầng dưới cùng trong tủ, quỳ bên cạnh chính là một nam nhân xa lạ, mà trên bàn, dường như là thư Như Yên tự tay viết --Tình ý liên miên, nếu không phải viết cho hắn.
30 Nhưng, so với nàng phản bội mình, đây tính là cái gì? Nếu như không phải nể tình cảm hai người từng có, hắn sao chỉ có thể xử tử gian phu, mà nàng lại còn sống tốt trên đời này?Cả đời, làm cho hắn động tâm chỉ có một phụ nữ, chính là nữ tử trước mắt này, cũng là nữ tử mạnh mẽ phản bội hắn!"Ta thề! Ta thề, nếu như ta.
31 Đã từng, có lẽ là rất lâu trước đây, hắn cũng thân thiết ôm mình như vậy, lời nói yêu thương làm cho người ta mặt đỏ tim đập, khiến cho bản thân tươi cười lên tục.
32 "Không, nếu như làm như vậy ngươi có thể tin tưởng hài tử này trong sạch, ta nguyện ý!"Quả nhiên, nàng vốn muốn nói như vậy, hắn khẽ cắn môi, nặng nề nhìn nàng:"Ngươi cũng biết, nếu chân như thế, ngươi sau này, cả đời không thể múa nữa.
33 Ha ha cười to vài tiếng, ánh mắt nhị phu nhân càng thêm sắc bén:"Nàng không nhảy múa thì có cái gì tốt? Ta không so được với nàng, cho nên ta sẽ không ngu ngốc so nhảy múa với nàng, ta sẽ phá hủy chân của nàng.
34 Lửa, đỏ bừng bừng, đang chờ Yên Nhi mạo hiểm, tiếng lép bép thỉnh thoảng vang lên, đó là than củi đang ca xướng, dường như đang chờ đợi đôi chân nhỏ trắng nõn kia bước lên, ngửi được mùi da thịt bị đốt trọi.
35 Kỳ thật, nàng cũng không vĩ đại, cũng không phải người không có cảm giác, không biết đau đớn, nhưng nàng đành phải vậy. Có lẽ, gặp phải tình huống như vậy, cho dù không phải nàng, đổi thành nữ nhân khác, vì bảo vệ lại hài tử của mình, các nàng cũng sẽ làm như vậy.
36 Liễu Tương trầm tư, nhưng hắn đã quên, Như Yên, từ ngày hôm qua lại đây quỳ cầu kiến hắn, cho tới bây giờ, chẳng những một giọt nước cũng chưa uống, hơn nữa cũng chưa gặp qua nha đầu của mình.
37 "Ta. . . "Mở miệng ra, nhưng Liễu Tương lại không nói được một lời nào. Nhìn đôi mắt to mạnh mẽ của nàng, hắn khó khăn gật đầu, mà thân thể của Như Yên lúc này cũng đã mềm nhũn.
38 Một hài tử nho nho, sức sống cũng tràn đầy như vậy, quỳ lâu như vậy, hôn mê lâu như vậy, nhưng nó lại vẫn kiên cường còn sống như cũ, làm cho người ta muốn bất kính cũng khó khăn.
39 Thấy Liễu Tương trầm tư hồi lâu, phục hồi lại tinh thần không nói hai lời liền chạy ra ngoài, Cúc Văn bất an hỏi. "Ngươi đừng đi theo!"Quay đầu, lạnh lùng liếc mắt một cái, đông lạnh đến nỗi Cúc Văn không thở nổi.
40 Nhớ không rõ có bao nhiêu đêm như vậy, hắn chung quy đều im lặng cùng nàng như thế này, cứ đứng ở ngoài cửa sổ của nàng, vẫn đợi đến khi nàng ngủ thiếp đi, hắn mới lén lút đi vào, giúp đắp chăn cẩn thận, quyến luyến nhìn nàng vài lần mới trở về ngủ.