61 "Hư. . . Nguyệt Nhi, ta Địch Mân thề, nếu như phản bội ắt gặp. . . "Tay, rất nhanh che môi hắn lại, Tàn Nguyệt vội vàng nói:"Không cần, ta tin ngươi là được! Địch Mân, ta tin ngươi!"Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn trên môi, lưỡi của hắn, ác ý liếm vài cái, Tàn Nguyệt đỏ mặt vội vàng buông ra, thanh âm kiều mỵ nói:"Ngươi.
62 Hiên Vương gia ranh mãnh cười, trên mặt Địch Mân lộ ra đỏ ửng mất tự nhiên, bực mình nói:"Ngươi nói bậy bạ gì đó hả. Nàng bị nương giữ lại, đang nói chuyện đấy.
63 Nàng vốn chính là Tàn Nguyệt, có khoa trương như vậy sao? Tàn Nguyệt xấu xa cười, quả nhiên thấy hiên Vương sau khi nghe được vội vàng ngậm miệng lại, ánh sáng ngơ ngác trong đôi mắt cũng dời đi khỏi thân thể của nàng, nghi hoặc nói:"Địch Mân, chuyện gì xảy ra? Sao lại là Tàn Nguyệt?"Kỳ thật vừa nghĩ một chút, cũng có thể rõ ràng thân thể to lớn xảy ra cái gì, chỉ bất quá vốn là tất cả chuyện này cũng rất khó tin.
64 "Nương tử, ánh mắt của ngươi sau này không thể nhiệt tình nhìn nam nhân khác như vậy nữa! Chúng ta vừa mới thành thân, nương tử cũng nói qua sẽ cho ta cơ hội, ta đương nhiên nắm chặt thật tốt, nắm chắc thời gian cùng nương tử bồi dưỡng cảm tìn.
65 Ánh nắng giữa trưa không quá gay gắt, chiếu vào bên trong qua một tấm màn cửa sổ dày, hắt lên một tầng ánh sáng nhu hòa mộng ảo trên những thứ vàng son lộng lẫy, tráng lệ đường hoàng bên trong.
66 "Liễu Hạo Nguyệt?"Tên này, cùng Tàn Nguyệt của hắn chỉ khác một chữ, hắn cũng không quen thuộc, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ấn tượng. Phất tay, thị vệ cùng thái giám cũng lui ra ngoài, cung nữ đi tới trước giường, lấy quần áo đã sớm chuẩn bị tốt, từng chút từng chút hầu hạ thái tử mặc vào.
67 Vù một tiếng, cũng không biết thái tử lấy đoản kiếm (kiếm ngắn) ở đâu, lưỡi kiếm lạnh như băng gắt gao tiến đến mặt Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt sợ thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
68 Nhìn vẻ mặt bối rối của nàng, thái tử càng thêm chắc chắn cảm giác của mình, như vậy ly rượu kia, nhất định có vấn đề!Mà tối hôm qua, hẳn là Liễu Hạo Nguyệt chưa kịp xử lý cái ly kia.
69 Làm sao bây giờ, không thể khống chế nữa, vừa rồi thần sắc thái tử không tốt, mà chuyện này căn bản là không cần điều tra, chỉ cần vừa nghĩ là biết đó vốn là trò quỷ của nàng, đến lúc đó, ai mà biết thái tử sẽ đối với mình như thế nào?Không được, nàng không thể ngồi đây chờ chết! Muốn thuyết phục thái tử, để hắn không trách tội mình, cách duy nhất, dường như cũng chỉ có.
70 Mỵ dược, trong cung kiêng kị nhất chính là mỵ dược, mà người phụ nữ dâm tiện này cư nhiên vào đêm tân hôn lại dùng mỵ dược để đối phó mình!Ả còn dám nói mình oan uổng sao? Một cô nương tốt, một tân nương muốn thành thân, sao lại có thể mang theo loại dược này tùy thân? Toàn bộ chuyện này chính là một âm mưu, một người đã sớm vạch kế hoạch cho âm mưu này!Mà hắn, lại ngu ngốc tiến vào, tới hôm nay tỉnh lại hắn còn tưởng rằng tân nương vẫn là cô nương hắn thích!Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đâu? Tàn Nguyệt nàng lúc này như thế nào? Không hiểu, hắn rất muốn biết tin tức của Tàn Nguyệt, một khắc cũng không chờ được.
71 Tay nhẹ nhàng gõ bàn, thái tử không nổi trận lôi đình, trong lòng chỉ ngày càng vội vàng xao động. Chuyện này, có lẽ thật sự nên nói cho phụ hoàng một tiếng, hắn chỉ cần tân nương của hắn -- Liễu Tàn Nguyệt! Về phần tàn cuộc, cứ giao cho phụ hoàng xử trí! "Thái tử, là lão thần quản giáo không nghiêm, lão thần nên mang nữ nhi bất hiếu này trở về quản giáo.
72 Thay đổi một thân màu trắng thanh nhã nhẹ nhàng, hôm nay Tàn Nguyệt mặc màu hỉ đỏ, sợi tóc đen nhánh, quần áo đỏ đậm, nổi bật khuôn mặt nhỏ càng thêm xinh đẹp động lòng người.
73 Tàn Nguyệt cảm động ngẩng đầu, thâm tình chân thành nhìn Địch Mân, lời nói vừa rồi của hắn rất có phách lực!Một nam nhân, để nói ra lời như vậy thật không dễ; mà có thể ở trước mặt phụ nữ nói ra như vậy lại càng không dễ; có thể trên đỉnh lửa giận của thái tử, tình nguyện đắc tội thái tử cũng muốn nói ra như vậy lại càng không dễ!Nàng bây giờ, rất lo lắng, cũng rất bất lực, mà hắn, lại không chút nào keo kiệt biểu lộ tình yêu với nàng, quan tâm với nàng, đối mặt một tướng công như vậy, muốn bảo vệ cho trái tim mình không dao động, thật sự rất khó khăn.
74 Chỉ là, Địch Mân, xin lỗi, vì tôn nghiêm của thái tử, ta chỉ có thể nói như vậy. Nhìn thái tử lúc này tức giận như vậy, mặc dù ta không sợ hãi, nhưng ngươi phải lên triều làm quan, ta không thể không suy nghĩ cho ngươi.
75 "Lam Nhi, ta cũng không rõ lắm. . . "Hạo Nguyệt lắc đầu, đôi mắt chuyển hướng thái tử, thái tử cười lạnh nói:"Nô tài khi chủ, giữ lại có ích gì? Người đâu, kéo ra ngoài.
76 "Tàn Nguyệt, ngươi thấy sao?"Đối phó bọn họ, hắn thấy không có gì, phải đối phó Tàn Nguyệt, trong lòng đã có chút không nỡ, kỳ thật, đây cũng là nguyên nhân đến bây giờ hắn vẫn chưa bẩm báo Hoàng thượng.
77 Sờ sờ vết máu sớm đã khô trên mặt, Hạo Nguyệt lộ vẻ cười sầu thảm, trên nét mặt mang theo một loại yêu kiều yếu đuối. "Ta. . . "Ngẩng đầu nhìn Địch Mân, Địch Mân mặt nhăn mày nhíu, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, nhỏ giọng nói:"Cha mẹ còn đang chờ tin tức của chúng ta? Nguyệt Nhi, bọn họ còn đang mong.
78 Đôi mày thanh tú khẽ nâng, vẻ mặt Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn Địch Mân. Hắn vừa rồi, rất dũng cảm, dũng cảm đến mức, vì mình có thể chống đối thái tử!Nam tử như vậy, ở trên đời này không còn nhiều, nghĩ lúc đầu, nàng nhớ kỹ trên sách cổ nói qua, khi liên lụy đến ích lợi của bản thân nam nhân, người bán vợ cầu vinh thật đúng là không ít.
79 "Nguyệt Nhi. . . "Kiều thê ở trong ngực mỗi ngày nhưng lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, cuộc sống như vậy đối với nam nhân huyết khí phương cương mà nói thật là một khảo nghiệm rất lớn.
80 "Không có việc gì, đừng nhúc nhích, sẽ tốt ngay!"Địch Mân cắn môi, lý trí nhắc nhở hắn bây giờ nên buông Nguyệt Nhi ra, nhưng hai tay vẫn quyến luyến nàng, mùi thơm nữ tính của cơ thể nàng tràn ngập, không muốn buông ra một chút nào.