1 Những đám mây ngũ sắc không ngừng di chuyển, biến hoá thành những dải ánh sáng lung linh, huyền ảo trên bầu trời thành phố. Phố lớn ngõ nhỏ, bốn bề xe cộ qua lại như mắc cửi, từng đoàn người tấp nập, huyên náo, tiếng tranh cãi ầm ĩ, chói tai.
2 Bên ngoài cửa sổ, cả thành phố sáng rực ánh đèn tựa như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng mà diễm lệ, khiến căn phòng vốn tràn ngập hơi thở nam tính lạnh lẽo của người đàn ông kia cũng trở nên bình lặng và ấm áp lạ thường.
3 Vườn hoa ngoài trời toả hương thơm ngát, nước hồ xanh thẳm, những ngọn đèn bàng bạc phủ kín cây mây, hắt ra những tia sáng lấp lánh, dịu mắt. Người đàn ông trẻ tuổi trong bộ âu phục màu xám tro chỉnh tề cầm trong tay ly rượu, đứng dưới hàng cây xanh, khuôn mặt điển trai, nụ cười thân thiện.
4 Dinh thự của Cục trưởng cục An ninh tinh cầu nằm ở địa thế đẹp nhất bên con sông vắt ngang sườn núi. Trong dinh thự có một ngôi nhà nhỏ màu trắng, thoạt nhìn có vẻ hết sức bình thường nhưng thực ra lại rất nổi tiếng.
5 Ánh mặt trời lặng lẽ bao phủ toàn bộ phòng ăn, người hầu lặng im không một tiếng động lần lượt đưa các món sơn hào hải vị lên. Một người đàn ông trong bộ âu phục màu xám đậm lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ cao, nho nhã đọc báo.
6 Ngày mùng Mười tháng Tư. Thương Chủy đi công tác vừa tròn hai mươi ngày, theo đúng như lời trợ lý Mộ nói, anh ta sẽ về trước một ngày. Hôm nay, vốn Tô Di cần phải sẵn sàng đứng trước cổng dinh thự của Thương gia để nghênh đón chủ nhân, vì Thương Chủy bận trăm công nghìn viện, chưa chắc đã có thời gian gặp cô.
7 Từ lúc Tô Di tới thành phố Hy Vọng đến nay, cô chưa từng cảm nhận nỗi sợ hãi tột cùng như thế này. Sắc trời bên ngoài có âm u tới đâu, cảnh vật bên trong có hỗn loạn đến thế nào thì vẫn không thể đáng sợ hơn sắc mặt thâm trầm của Thương Chủy lúc này.
8 Đêm nay, Tô Di ngơ ngác nằm trên giường trong phòng ngủ tối tăm không ánh đèn. Ánh trăng vàng vọt xuyên qua ô cửa sổ vào căn phòng tĩnh mịch, nơi có một người con gái đang hoảng hốt trong lặng câm.
9 Vũ trụ như một tấm màn đen trải dài vô tận, nhấn chìm mọi vật trong u tối. Pháo đài không gian hiệu “Chiến Hoàng” như một gã khổng lồ bằng thép cường tráng màu xám tro, lững lờ trôi nổi ngoài tầng khí quyển cách tinh cầu Hy Vọng ba trăm nghìn cây số.
10 Đám đàn ông trầm mặc vài giây, có người khẽ thốt một tiếng: “Tốt lắm!” Ngay sau đó là hàng loạt tiếng hô phụ họa, những lời khen ngợi không ngớt vang lên.
11 Trước tình thế chỉ mành treo chuông hết sức nguy hiểm, máy bay chiến đấu Báo Săn liều mạng lao hết tốc lực về phía tảng đá khổng lồ! Tô Di dường như hoàn toàn không nhìn thấy phi thuyền của Trùng tộc đang tới gần, vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ, bước từng bước chậm rãi về phía trước.
12 “Chiến Hoàng, Chiến Hoàng!” Giọng nói trong trẻo của Tô Di vang lên, dội vào tai những người đang theo dõi cuộc chiến từ Chiến Hoàng. “Cách phía trước mười kilômét, phát hiện phi thuyền của giặc cỏ Trùng tộc.
13 Trong mắt Tô Di, vũ trụ rộng lớn chưa bao giờ xinh đẹp, lộng lẫy như hôm nay. Ngay giây phút đầu tiên khi bước vào boong thuyền, cô đã phát hiện bầu trời đêm nay đẹp không gì sánh được.
14 Trong phòng tiệc của ngài Thị trưởng, sàn nhà bóng loáng, tiếng nhạc du dương, ánh đèn sáng rực. Có người cả đêm say sưa thể hiện mình trên sàn nhảy cũng không thể gây được sự chú ý của người khác, có người cả đêm chỉ ngồi yên lặng một chỗ nhưng lại khiến bao người để mắt không rời.
15 Đêm đã khuya. Đám đàn ông đều đã có nơi để đi, đến Hạm phó cương trực là thế mà cũng ôm cho mình một cô gái xinh đẹp, dắt díu nhau tới quán rượu tâm sự.
16 Lúc Tô Di tỉnh lại lần nữa, thấy mình như vừa từ cõi chết trở về. Cơn đau xé ruột xé gan đã tan biến, nhưng cảm giác choáng váng, nôn nao vẫn không sao xua đi được.
17 Không hiểu tại sao, lúc này, Tô Di thân là tù nhân nhưng khi đối diện với Du Mặc Niên, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi hay căng thẳng. Trong văn phòng Thị trưởng, Du Mặc Niên đưa cho cô một cốc nước ấm, nói: “Cô uống đi!”Cô gật đầu.
18 Hoàn thành được việc muốn làm, những ngày sau đó, Tô Di không còn nhớ tới Mạnh Hi Tông nữa mà luôn thăm dò tung tích của Lăng Tranh ở phủ Thị trưởng. Nhưng giữa vũ trụ bao la này, Lăng Tranh cứ như đã hoàn toàn biến mất.
19 Du Mặc Niên sa sầm nét mặt, đang định nói thì thư ký Tạ đã mở miệng trước: “Ngài Thị trưởng, đây là mệnh lệnh chính thức của Tổng thống, mong ngài đừng làm khó tôi.
20 Nửa năm sau. Năm 2387. Một chiếc Báo Săn được trang bị đầy đủ động cơ và thiết bị chiến đấu lẳng lặng đáp xuống phía sau một hành tinh nhỏ. Thoạt nhìn, trông nó chỉ giống một vật thể cực kỳ nhỏ bé nhô lên trên bề mặt hành tinh.