1 Trong một làng chài nho nhỏ, đám nhóc đang tụ tập vây quanh một lão bà bà, đôi mắt háo hức, trông chờ, dõi theo từng thay đổi của bà. Dường như đã quá quen với ánh mắt "hâm mộ" của chúng, lão bà ánh mắt vẫn chú mục vào cái lưới đánh cá, tay cũng không ngừng tháo tháo gỡ gỡ, cất giọng trầm trầm, già nua kể:"Ngày xửa ngày xưa, cách đây rất lâu rồi, khi trời đất còn chưa phân rõ, thần tiên vẫn thường xuyên đi lại giữa nhân gian và thiên đình, có một vị Thiên Tướng nọ, hắn dung mạo vô cùng tuấn mỹ, pháp lực cao cường, địa vị trên thiên giới có thể nói dưới một người, trên muôn người, là đối tượng được chúng thần tiên ngưỡng mộ.
2 Tam Lang dừng chân trước một căn nhà nhỏ, trước sân trồng vài luống hoa cúc. Nhìn ngôi nhà quen thuộc, tim hắn đập rộn lên trong lồng ngực, khẽ đẩy cổng bước vào.
3 Tam Lang trên đường trở về làng, tâm tình vô cùng vui vẻ. Nhìn xấp vải đỏ trên tay, bàn tay còn lại vô thức luồn vào trong ngực áo, chạm đến bề mặt trơn nhẵn, lành lạnh của cây trâm ngọc, nghĩ đến gương mặt bất ngờ của Tiểu Hoa lúc nhìn thấy chúng, hắn không kìm được mà nở một nụ cười, gương mặt rám nắng bừng lên hạnh phúc.
4 - Ư. . . ư. . . Thiếu nữ trên giường khẽ rên rỉ, thân thể hơi động. Tiểu Hoa đang ngồi bên bàn may hỉ phục, nghe thấy tiếng nàng, liền vội vàng đặt đồ trên tay xuống bàn, chạy lại bên giường, cúi xuống, gọi khẽ.
5 Tam Lang tươi cười bước vào phòng, ánh mắt vô tình lướt qua Tuyết Nhi, cơ thể hắn có chút chấn động. Nàng thật đẹp, một vẻ đẹp không gì có thể so sánh nổi, tinh khiết mà mị hoặc, tựa như tiên nữ giáng trần.
6 Sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng đã thấy ba nhân ảnh khe khẽ rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ. Một trong số ba nhân ảnh đó lên tiếng:- Tiểu Hoa, muội cùng với Tuyết Nhi cô nương đứng đây chờ ta đưa xe ngựa tới.
7 Vừa nghe đến hai chữ "Vương gia", tâm Tam Lang cùng Tiểu Hoa chấn động, vội vàng ngước mắt lên nhìn. Người vừa cất tiếng nói chuyện với bọn họ là một nam tử trạc ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, gương mặt rắn rỏi ngăm đen được bao quanh bởi một viền râu đậm càng khiến hắn có vẻ uy vũ.
8 Cố gắng kìm nén cơn đau thắt từ trong lồng ngực, Tuyết Nhi căm phẫn nhìn về phía Tử Vương gia. - Ngươi rốt cục muốn gì?- Rất đơn giản, chỉ cần nàng chịu theo ta về.
9 Lôi Chấn nhìn sự thay đổi màu sắc trong đôi mắt nàng, tâm lý đi từ ngạc nhiên, kinh hoàng đến dần dần bình tĩnh, thế nhưng hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng như bị thôi miên, căn bản không thể rời mắt khỏi gương mặt nàng.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 20