1 "Con gái à, đại sự không ổn!"Đang chấp bút lướt vẽ, Phượng Triêu Hoa vẫn cúi đầu không ngẩng lên, chỉ nhạt nhẽo nhắc nhở phụ thân đại nhân thoắt trước thoắt sau tưởng như hai người kia, "Hô to gọi nhỏ như thế, sẽ làm hỏng uy nghiêm của Thừa tướng đại nhân.
2 Tháng Chín năm đầu Thiên triều, với một đạo thánh chỉ, Phượng Triêu Hoa - Nhị thiên kim tướng phủ đã hai mươi lại được gả vào Đông cung. Hồng trang mười dặm, phong quang vô hạn, khiến cho đại gia khuê tú khắp Kinh Thành đều ghen ghét không thôi.
3 Sau cơn mưa dông lạnh lẽo cuối mùa Thu, cây cỏ có vẻ xơ xác tiêu điều. Trái lại cây cỏ bên trong cung Phi Phượng thì vẫn sinh trưởng xanh tươi, nổi trội cả Đông cung.
4 Ba ngày liên tiếp, trời vừa sáng Phượng Triêu Hoa liền chạy tới cung Phượng Tê, nói văn hoa chính là: Thỉnh an. Điều này khiến cho tình cảm mẹ chồng nàng dâu đột nhiên tăng vọt, nói chuyện hầu như là đủ mọi đề tài.
5 Thấy chủ tớ hai người kẻ nói qua người nói lại trắng trợn như thế, hoàng hậu nghiêm mặt giả vờ giận: “Đang nói xấu Bổn cung?” Phượng Triêu Hoa ngước mắt, mím mím môi cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại trái ngược với hành động, “Mẫu hậu nói đùa rồi, nếu Triêu Hoa muốn nói xấu người, nhất định sẽ lựa những lúc đêm khuya thanh vắng, đóng kín cửa rồi mới nói.
6 Sắc trời dần tối, Phượng Triêu Hoa nằm chợp mắt trong bồn tắm, muốn xua tan cả một ngày mệt mỏi. Đột nhiên, Tiểu Phong Tranh ở ngoài cửa nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, thái tử gia tới.
7 Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa hơi không vui nói, “Ai cho phép ngươi tự chủ trương. ” May mà Tam ca tới chơi đúng lúc, nếu không, mình và y lại vướng phải rối ren không rõ rồi.
8 Ước chừng qua nửa canh giờ, hai người vẫn đánh nhau với khí thế quyết liệt, thắng bại khó phân. Phượng Triêu Hoa ngáp dài, một tay chống cằm, hai mắt híp lại, ngủ mà như không ngủ.
9 Ngày hôm sau, khắp nơi trong Đông cung giăng đầy vẻ kỳ quặc, đặc biệt nhất là thư phòng thái tử, hoa cỏ cây cối nơi nơi theo gió chập chờn phát ra tiếng sàn sạt, như nụ cười ma quỷ của hoa anh túc, khiến cho những người đến gần không khỏi phát rét rợn người.
10 “Là phụ hoàng con kiên quyết muốn nói. ” hoàng hậu nói với vẻ không được tự nhiên. Thấy thế, Long Hiểu Vân trừng mắt nhìn Long Liễm Thần nói: “Hây da, huynh chỉ cần trông chừng thái tử phi của mình cho tốt là được rồi.
11 Bên trong Lạc Tuyết uyển, Phượng Vũ Tuyết nhoài người trên giường ôm đầu khóc lóc, âm thanh có vẻ rất bi thương. Vừa bước vào cửa phòng đã nghe thấy tiếng tỷ ta khóc nức nở, Phượng Triêu Hoa khẽ nhíu mày, phất tay bảo tất cả hạ nhân lui ra, sau đó ngồi xuống cạnh bàn nói: “Khóc đủ rồi thì hãy ngồi dậy nói uội biết đầu đuôi sự việc.
12 Bất ngờ giọng nói trẻ con bỗng vang lên, “Tiểu di, tiểu di…. ” Phượng Triêu Hoa nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, ngồi xổm xuống cười nói, “Ngân nhi. ” Ngân nhi nhào ngay vào lòng Phượng Triêu Hoa, bặp bẹ nói, “Nương….
13 Thích khách trên nóc nhà thấy thế liền vội vàng lấy từ trong ngực một sợi bạc mỏng, đổ chất lỏng màu trắng lên một đoạn đầu, sau đó cẩn thận thả từ từ sợi bạc xuống từ khe hở.
14 Hôm sau quả nhiên Phượng Triêu Hoa ngủ thẳng tới trưa mới dậy, còn chưa rửa mặt chải đầu đã lấy phần vỏ gối dính nước thuốc cắt ra bỏ vào trong hộp gấm trước, sau đó qua loa viết một phong thư xong mới cao giọng gọi, "Lục Bình.
15 Phượng Triêu Hoa nâng ly trà trong tay lên hờ hững uống cạn, mắt không chớp nhìn chằm chằm Trần Thanh Phi ở dưới lầu với vẻ mặt không chút cảm xúc. Lúc này, Nhị Cẩu Tử đi tới tươi cười nói: "Vân nương sai tiểu nhân đến tiếp đãi công tử.
16 “Hay!” Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nha hoàn lại nói, “Đoạn đối sau của Long công tử là: Sơ bát nguyệt, bán kính thượng thanh tiêu. Tà ỷ họa lan kiều bất ngữ, ám di mai ảnh quá hồng kiều, quần đái bắc phong phiêu*.
17 “Nói đùa với công tử đấy. ” Minh Nguyệt ra vẻ thoải mái, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Phượng Triêu Hoa. Phượng Triêu Hoa giương mắt nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy cặp mắt kia có chút quen thuộc, chẳng lẽ là người quen cũ?Lúc này, Long Liễm Thần nói: “Long mỗ không được lọt vào mắt Minh Nguyệt cô nương sao?” Lúc này Minh Nguyệt mới ý thức được mình thất lễ, áy náy khẽ nhún người nói: “Minh Nguyệt ra mắt Long công tử.
18 Đến hoàng hôn, ba người cùng tới đúng hẹn, không biết là trùng hợp hay còn nguyên nhân nào khác, Long Liễm Thần cùng Phượng Triêu Hoa đều lựa chọn trường bào màu trắng vạt áo có thêu Mặc Lan*.
19 Long Liễm Thần phản đối, “Nàng ta trùng hợp biết lai lịch của ngươi mà thôi. ” “…. . ” Lời này khiến Trần Minh Hiên rất không dễ chịu, nghe có vẻ như hắn vô dụng lắm vậy.
20 Trưa ngày hôm sau, trong căn phòng trang nhã chữ Thiên thứ nhất ở Vân Nghê lâu, Tô Tứ không ngừng xoay cái ly trên tay, lầm bầm nói, “Nếu không tới thì ta đi đây.