21 Đông cung. “Điều tra ra sao?” Long Liễm Thần hỏi. “Đêm hôm qua hắn và Minh Nguyệt cả đêm không về, tới trưa nay mới xuất hiện ở Vân Nghê Thường, nhưng rất nhanh liền rời đi.
22 “Vậy hãy để thái tử chờ thêm một chút. Nếu y đã có lòng đích thân tới cửa bái phỏng, hẳn sẽ không ngại ngồi chờ thêm một chút đâu. ” Aizzz, trước đó nàng không nên đem kế hoạch nói cho cha biết, không thì lúc này cha cũng sẽ không đường đột đưa ra ý tưởng tự mình ra trận.
23 Long Liễm Thần vẫn mang vẻ mặt tươi cười, ôn tồn nói, “Thật không nhìn ra, thái tử phi lại thâm tàng bất lộ. ”“Vâng…Vâng ạ. ” Lão quản gia cố trấn định, “Nhị tiểu thư không thích rêu rao quá mức.
24 Đêm đến, Phượng Triêu Hoa vô cùng bất đắc dĩ chọn cách ôm cây đợi thỏ, ngồi vắt trên xà ngang khuê phòng của mình, buồn tẻ nhìn chiếc giường lớn mềm mại mà trong lòng có phần bất mãn.
25 Hôm sau, tiếng kêu gào lanh lảnh phá tan sự yên tĩnh tại Lạc Phượng các. . . . “Nhị tiểu thư, không xong rồi, lão gia bị kéo đi Vân Nghê lâu rồi!” Phượng Triêu Hoa dừng lại tay đang tính hạ bút, giương mắt hỏi, “Bị ai kéo đi?” “Lại Bộ Thị Lang.
26 Bên trong phòng, Phượng Triêu Hoa nâng chung trà thản nhiên nói, “Thừa tướng là vị quan tốt, hãy đem những gì cô biết nói cho ông ấy, ông sẽ thay cha cô giải oan.
27 Phượng Triêu Hoa chỉnh đốn lại tâm trạng nói: “Ở trong mắt ta Lộng Nguyệt chỉ là nam nhi khảy khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ ở ven hồ Yên Vũ, còn Minh Nguyệt là nữ nhi của Lý Đức Thiên, vì vậy nên ta đồng ý chiếu cố cô nương.
28 Tại phòng chữ Thiên thứ hai ở Vân Nghê lâu, Long Hiểu Vân lầm bầm, “Vấn đề của người ta còn chưa có hỏi xong. ” “Muội hỏi đến tối cũng không hỏi xong.
29 Mấy ngày gần đây, Kinh Thành trời trong nắng ấm, trời xanh mây trắng. Thời tiết ôn hòa thư thái cộng thêm những chuyện bát quái liên tục không ngừng khiến đám người từ đầu đường tới cuối ngõ phút chốc nhiều hơn hẳn.
30 Từ sau khi Trần Thanh Phi đón hai mẹ con Phượng Vũ Tuyết về nhà, ân oán giữa hai nhà Trần - Phượng cũng tạm thời chấm dứt. Thời gian Phượng Triêu Hoa được về thăm gia đình cũng đã hết.
31 Chốc lát sau, từ một Phượng Triêu Hoa với dung nhan thiên kiều bá mị đã trở nên bình thường giản dị, trên gương mặt vẫn là những đường nét cũ, chỉ giảm đi chút sức sống ban dầu, thoáng nhìn cứ ngỡ như hai người, nhưng người quen thuộc sẽ không bao giờ nhận lầm nàng.
32 Phượng Triêu Hoa lắc lắc đầu nói: “Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi. Mong rằng bi kịch đừng bao giờ tái diễn nữa. ” Trần Minh Hiên khẽ gật đầu, cười nhấc quân đen chuyển về phía mình, đem quân trắng đặt trước mặt Phượng Triêu Hoa rồi ngước mắt nhìn nàng.
33 Cung Phi Phượng vào đêm khuya được bao trùm bởi một mảnh đen kịt, êm đềm yên tĩnh. Đột nhiên một tiếng “đinh” phá tan sự yên tĩnh. Ngay sau đó hàng loạt tiếng đàn ngổn ngang từ từ truyền ra, bay bổng len lõi qua từng ngóc ngách trong cung Phi Phượng.
34 “Thái tử gia, ngài không sao chứ?”“Không sao. ” Long Liễm Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, ưu nhã cởi áo ngoài xuống đưa cho Lục Bình nói: “Ngày mai tìm người tới sửa lại cửa sổ.
35 Long Liễm Thần vỗ vỗ đầu nàng nói: “Muốn tới Thái y viện học y không?”“Không muốn!” Nàng kiên quyết không nhập bọn cùng đám lão già thông thái rởm kia.
36 “Thái tử không tự giới thiệu mình là ai sao?” Trần Minh Hiên không tin lời biện bạch của nàng. Phượng Triêu Hoa vuốt ve nắp trà cười nói, “Trần đại nhân thật sự không hiểu, hay biết rõ mà còn cố hỏi?”Trần Minh Hiên nhướng mày, “Hạ quan nghe không hiểu ý của người.
37 “Xưa nay Nam Lăng phồn vinh, thời gian gần đây lại đột nhiên xuất hiện ôn dịch, người nhìn nhận sự việc này như thế nào?” Trần Minh Hiên nói. Nghe vậy cơ thể Phượng Triêu Hoa hơi run nhẹ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ thoải mái ban đầu, rũ mắt nâng chung trà lạnh nhạt nói, “Hậu cung không được vượt chính.
38 Chuyện công chúa rời cung bị Trần Minh Hiên ém nhẹm không cho lan truyền trong cung. Nhưng hoàng thượng và hoàng hậu đều biết nguyên nhân hậu quả của sự việc, vì vậy lệnh cho Trần Minh Hiên nhậm chức Khâm sai đại thần âm thầm tới Nam Lăng để trợ giúp thái tử, mặc khác phái Trương Viễn Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn có danh xưng là ‘Thiên hạ đệ nhất bộ*’ bí mật tìm kiếm tung tích của công chúa.
39 Sau buổi trưa, Phượng Triêu Hoa đi tới một nơi cuối cùng trước khi nàng rời kinh, đó là Vân Nghê lâu. “Thất thiếu, cuối cùng ngài cũng tới rồi. ” Vân nương thấy Phượng Triêu Hoa bước vào cửa, giống như gặp được Quan Thế Âm tái thế, xuýt chút nữa bật khóc vì vui mừng.
40 Vào trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Một canh giờ trước còn mưa tầm mưa tã, bây giờ đã trời quang mây tạnh, cỏ cây bên đường được nước mưa bao phủ, ánh mặt trời xuyên suốt qua khe hở cây cối trút xuống như thác nước, cực kỳ ấm áp.