101 Long Liễm Thần vì mình rót đầy một ly rượu, ngửa đầu chậm rãi uống, nhắm mắt lại, cảm giác đã lâu không có. Kể từ sau khi nàng rời đi hắn đã không uống rượu nữa rồi, bởi vì hắn muốn mình luôn luôn giữ vững tỉnh táo, nhớ rằng là hắn nên thả nàng đi, là tương lai có thể ở bên nhau đến bạc đầu.
102 Hôm sau, trong triều, Long Liễm Thần đầu đội vương miện màu vàng kim, mặc long bào màu vàng, vẻ mặt bình tĩnh như nước, đáy mắt sóng nước chẳng xao, trong lúc phất tay toát ra khí phách duy ngã độc tôn.
103 Tiễn Tô Tứ và con gái đi xong, Phượng Triêu Hoa thay nam trang xong mới ra ngoài, trong tay cầm một bao quần áo. Nhưng đến mục đích xong mới phát hiện, nam trang tiện lợi ở đây lại không tiện lợi chút nào.
104 “Có nghe nói gì chưa, tối hôm qua nha môn bị trộm, Quan Ấn của Huyện thái gia cũng mất. ”“Có thật không? Tên trộm nào lại to gan dám trộm đồ của Huyện thái gia vậy.
105 Phượng Triêu Hoa kể lại qua loa cho Tô Tứ chuyện trên đường bị ám sát xong liền dẫn Phượng Ca Dao về khách sạn. Chạy hai ngày đường, quả thật nên nghỉ ngơi một đêm.
106 Trở lại khách điếm, Phượng Triêu Hoa còn chưa kịp cởi đồ dạ hành liền vội vàng vén màn giường lên. . . . Không một bóng người, chỉ còn một tờ giấy. “Đi bao lâu rồi?” Phượng Triêu Hoa cầm giấy lên, mặt không đổi sắc, hỏi.
107 Ngày hôm sau, Phượng Triêu Hoa dắt ái mã đang định rời khỏi trấn nhỏ, nhưng đi trên đường lại thấy quan binh đang dán Hoàng bảng khắp nơi, dân chúng nghị luận ầm ĩ.
108 Cùng lúc đó, tại kinh thành xa xôi, Long Liễm Thần đang lên kế hoạch Kim Thiền Thoát Xác. “Nếu Hoàng thượng ý đã quyết, vi thần sẽ không nhiều lời nữa.
109 Bông liễu bay theo gió, hoa lê rơi như mưa, muôn tía nghìn hồng phồn hoa rực rỡ, cảnh đẹp đầu mùa xuân luôn dễ dàng làm cho người ta say mê như thế. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như Phượng Triêu Hoa đang thất thần nhìn chằm chằm hoa đào đầu cành.
110 Sau một lúc trầm mặc, Long Liễm Thần ho nhẹ một tiếng hắng giọng, nói: “Quan viên mất tích gần đây nhất là của trấn nào?” “Vũ thành, giáp ranh nơi này, nửa canh giờ là đến.
111 Long Liễm Thần tự trách nhìn nàng một hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài, nói sang chuyện khác, “Tại sao không muốn để ta điều tra cùng với Trương Viễn?” Nàng lấy dùng chơi cờ để giữ hắn chắc chắn phải có lý do.
112 Ghen tị là thiên tính của phụ nữ. Cho dù rộng rái như nàng cũng không ngoại lệ. Hoàng tử trong cung luôn là gút mắc không thể cởi bỏ trong lòng nàng. Thu hồi suy nghĩ rối loạn, Phượng Triêu Hoa than nhẹ một tiếng, nói: “Con bé rất thông minh.
113 Cái này không thể trách ta. Ta đã nói gì đâu. ” Long Liễm Thần ra vẻ vô tội. “Cũng bởi vì không nói nên mới có tội. Chàng lúc thì cau mày lúc thì nhăn mặt, mà lại không chịu nói gì.
114 “Được, Thất thiếu quả nhiên là người biết lý lẽ!” Vương bộ đầu vung tay lên, nói: “Bắt hắn. ” “Vâng. ” bọn nha dịch lại muốn động thủ. “Khoan. ” Phượng Triêu Hoa nói: “Nếu muốn hợp tác, đương nhiên phải thể hiện chút thành ý.
115 “Ta vẫn không yên lòng với tên Phượng thất này, ngộ nhỡ hắn dùng quỷ kế thì làm thế nào?” “Cái này. . . . Chắc sẽ không đâu. Phượng thất và triều đình trước giờ luôn bất hòa.
116 Bốn người nhanh chóng đến được một hang đá. “Đứng lại!” Trước hang đá có hai ‘Môn Thần’ hung thần ác sát dùng trường mâu ngăn cản bốn người. Họ Tào ngang nhiên tiến lên, vênh váo tự đắc nói, “Đi vào thông báo, nói đại tướng Tào Côn cầu kiến.
117 Phượng Triêu Hoa trầm ngâm nhìn cung tiễn thủ bốn phía, cuối cùng tầm mắt quay lại với Long Khải Huy, trong ánh mắt lạnh lẽo đã sớm không còn sợ hãi lúc trước, “Một trăm cung tiễn thủ này chắc hẳn đều là những kẻ được ngươi tỉ mỉ chọn lựa.
118 Ba ngày sau, khi Long Liễm Thần tỉnh lại Phượng Triêu Hoa đã tiều tụy không còn ra hình người rồi. “Bạc của chúng ta tiêu hết rồi sao?” Đây là câu đầu tiên Long Liễm Thần nói sau khi tỉnh lại.
119 Lúc này, Vương công công thở hổn hển chạy tới, nói, “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Trần phi nương nương sinh non rồi!”Sinh non! Hai chữ này kích thích thần kinh tất cả mọi người ở đây, nhưng không bao gồm Phượng Ca Dao.