1 Bông bông khoe sắc kiêu sa muôn phầnHoa hồng gợi nhớ cố nhânNgười xa hương sắc vẫn gần đâu đâyHương thầm quanh quẩn chưa bayTrập trùng hoa ảnh vấn vương không rờiTrăng hiền tựa nước buông lơiMộng hoa biết gửi chơi vơi nơi nào.
2 Ánh đèn vàng dày đặc đẩy lui ánh trắng chói mắt từ những cột đèn thủy ngân, chiếu rọi những người đang khiêu vũ thành vòng tròn trên quảng trường. Khuôn mặt lúc vàng lúc trắng.
3 Tôi đang chuẩn bị đi giày vào thì Diệp Mai Quế đột nhiên mở cửa phòng, Tiểu Bì lại lao tới. Lần này tôi chỉ ngồi xuống, hai tay không cần bảo vệ cổ nữa.
4 “Đúng rồi, tôi có một câu muốn hỏi. ”Tôi và Diệp Mai Quế cùng im lặng một lúc, sau đó cô lại hỏi tôi. “Có gì muốn hỏi?” Tôi quay lại nhìn cô. “Trước cậu cũng có rất nhiều người tới định thuê phòng.
5 Nếu Diệp Mai Quế ở phòng khách, cô nhất định sẽ ngồi vào chiếc sô pha ở giữa trong ba chiếc sô pha ở giữa. Còn nếu tôi cũng muốn ngồi, vậy sẽ ngồi vào chiếc sô pha tựa vào ban công ở phía trước bên trái cô.
6 Chị? Đúng vậy, rốt cuộc tôi xưng hô với chị như vậy. Chị có lẽ họ Thi, có một lần chị đã nói cho tôi biết. Cũng có thể là họ Thạch mà cũng có thể là họ Sử, tôi không rõ lắm.
7 Tôi trở lại phòng, nhìn thấy giường bèn nằm lăn lên đó rồi bất tỉnh nhân sự. Trong lúc mê man, bỗng nghe thấy có người gõ cửa phòng tôi. " Này! Kha Chí Hoành, dậy mau!"Tôi đột nhiên bừng tỉnh, bởi đó là tiếng Diệp Mai Quế.
8 "Cậu em, mau tới đây!" Chị chạy tới kéo tay trái của tôi: "Đây là điệu thủy vũ của Israel, em nhất định phải nhảy. "Chị kéo tôi chạy về phía trung tâm quảng trường, người trong quảng trường đang từ từ tạo thành một vòng tròn.
9 "Israel dựng nước ở vùng đất trên sa mạc, vì vậy tìm nước là chuyện lớn nhất trong cuộc sống của nhân dân. Bọn họ thường xuyên phải tìm kiếm nguồn nước trong sa mạc, mỗi khi phát hiện ra nước sẽ vui mừng hoan hô, ca hát, khiêu vũ thành vòng tròn.
10 Tôi vô cùng hiếu kỳ đối với điệu nhảy "hoa hồng đêm" mà chị nói. Mỗi khi các anh chị khóa trên trong quảng trưởng định dạy điệu nhảy mới, tôi luôn chú ý.
11 "Tiểu Kha, tôi mời cậu đi uống cà phê. " Ăn cơm trưa xong, Sơ Hồng Đạo nói. Chúng tôi đi tới một quán cà phê, vừa hay trong quán tổ chức kỷ niệm một năm mở quán, đưa một loại cà phê mới ra bán.
12 Tôi mở một tờ báo cáo kết quả tính toán, trên đó chỉ có một đống số liệu. Những con số này như nước lũ tràn khỏi đê, coi mỗi sợi dây thần kinh trong não tôi như phố xá đan xen trong thành thị, chạy khắp bốn phương.
13 Sau khi điệu nhảy hoa hồng đêm kết thúc, các cặp nam nữ buông bàn tay đang lắm lấy nhau ra, đều vỗ tay về phía chị, trong tiếng vỗ tay vang đầy tiếng hoan hô.
14 Tôi nhanh chóng chạy tới cạnh Diệp Mai Quế, cô trừng mắt nhìn tôi một cái:"Xin lỗi. Tôi. . . ""Đừng nói nữa. Lên xe đi. ""Đợi đã, tôi nên nói thế nào? Phải nói gì? Không nên nói gì? Còn cả.
15 Tôi rất muốn bước về phía trước, nhưng lại phát hiện chân mình đang run rẩy. Đó nhất định là vì căng thẳng và hưng phấn, vì tôi nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.
16 "Cô biết nước Mỹ không?""Đương nhiên biết. Hỏi cái này làm gì?" Diệp Mai Quế nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn tôi. "Cô biết sông Mississippi của Mỹ không?"Ừ.
17 Tôi duỗi thẳng lưng, nói với cô: "Hôm nay đúng là một ngày kỳ quái, vì tôi toàn gặp phải người kỳ cục. "Cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó lại chuyển mắt về tivi, đổi kênh, nói: "Tiểu Bì, đi nói cho người kia, hôm nay là sinh nhật chị.
18 Khi đi làm buổi chiều, tôi lại lấy chín bông hoa hồng trong ví ra. Rồi nhớ tới câu "trong lòng có biển, trong mắt tự nhiên sẽ có biển. "Trong đầu đột nhiên như vang lên một tiếng sấm, tôi lập tức tỉnh táo lại.